Insane
Để em cưa anh nhé!

Để em cưa anh nhé!

Tác giả: CheeryChip

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325144

Bình chọn: 9.5.00/10/514 lượt.

hìn tôi im lặng không nói gì. Tự dưng tôi xấu hổ, cũng chẳng nói được gì. Hai má cứ đỏ ửng lên thẹn thùng như thế… chẳng biết làm thế nào… cũng không biết đợi đến bao giờ nó mới nguôi. Trời ơi! Lớn rồi! Hai mươi mốt cái tuổi đầu mà cứ như lần đầu được nắm tay thế này…

Tự dưng trong đầu tôi lại vang lên văng vẳng một bài hát cũ của Lương Bằng Quang: ”Lần đầu tiên, nắm tay! Anh không tin nắm tay!”.

Vâng, cũng đã có lúc tôi và cái Hiền ngồi véo von hát bài hát nay, rồi thì còn xuyên tạc: “Lần đầu tiên, bóp mông! Anh không tin… bóp môngggg!” nữa kia. Thế mà bây giờ giả dụ có xảy ra vụ bóp mông nào thật thì chắc hẳn cái tay này sẽ bộp ngay vào mặt anh ấy mất!

Đùa thôi! Tôi lại nói linh tinh rồi.

……..

-Ơ! Trời mưa!

Ôi mưa! May quá! Cuối cùng thì ông trời cũng cho tôi một cơ hội để mà hạ nhiệt.

Nhưng mà tôi ghét mưa! Thật đấy! Ghét lắm lắm luôn! Nhìn mặt tôi nhăn xị cả lại, anh quay sang cúi xuống tò mò hỏi.

-Mặt em làm sao mà nhăn như quả táo tàu thế?

-Em bảo em ghét… à mà không… hận mưa. Anh tin không?

Tôi tròn mắt, ngẩng mặt lên hỏi.

-Sao lại thế? Anh tin, nhưng anh không đồng tình tí nào!

Anh vừa nói, vừa chau mày, rồi chẹp miệng một cái.

-Tại sao?

Tôi nhăn cả vầng trán cao của mình lên để tỏ thái độ.

-Vì anh thích mưa. Không thể tin được là em lại “hận” một thứ mà hầu như tất cả mọi người đều thích thế!

Nhìn anh nói với vẻ thích thú, tôi bỗng ngẩn người ra rồi đóng đinh khẳng định.

-Vậy là anh thuộc tuýp người lãng mạn rồi! Chẹp!

-Không hề nhé! Anh khô khan và thực tế cực kỳ luôn. Em cưa anh thì em cũng thấy mà. Anh có bao giờ làm những điều lãng mạn đâu? Thậm chí một năm anh còn chỉ mua hoa một lần đúng vào sinh nhật mẹ mà còn thấy sến súa nữa là…

-Eo… khổ thân mẹ anh quá! Khổ cả ai làm bạn gái anh nữa!

Nghe tôi nói thế, anh ấy bỗng bật cười khành khạch, rồi quay sang xoa đầu tôi như một đứa con nít.

-Vậy ra em không chịu được khổ rồi.

Hả! Hả hả hả!!!

Anh ấy nói vậy là có ý gì?

Tôi nghe thấy mùi ẩn ý ở trong đây…

Như thế này là như thế nào?

Bất ngờ nắm tay tôi, “đá xoáy” tôi bằng một câu đầy hàm ý làm cho tôi hoang tưởng đến độ sung sướng…

Là như thế nào!!!

AAAAAAAAaaaaaa!!!

Mặt lại bị đỏ rồi!!!

Xấu hổ quá! Tôi liền buông tay anh ra rồi vội vàng tháo chiếc khăn màu đỏ đun đang quàng quanh cổ mình xuống, nhanh chóng trùm nó lên kín đầu, che đi vẻ mặt thẹn thùng hiếm thấy. Mặc kệ cho anh ấy tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, tôi chỉ khẽ ậm ừ.

-Em ghét mưa! Em không thích để mưa dính vào người mình!

Thật ra tôi nói “tôi ghét mưa” là tôi nói thật. Tôi ghét “nó” từ trong ra ngoài, từ tính chất cho đến giá trị tinh thần. Tôi ghét tất! Tôi ghét sự ảm đạm lạnh lẽo mà nó mang lại. Tôi ghét sự u ám, trầm lắng, đượm buồn. Tôi ghét cái không khí ẩm ướt, u tối mỗi khi mưa rơi xuống. Tôi ghét cái cảm giác từng lớp màng trắng xóa như chăng tơ cứ chắn lối tôi đi. Tôi ghét… bởi vì người đầu tiên tôi yêu thích mưa… Và anh ấy thích mưa bởi vì mối tình đầu của anh ấy bắt đầu từ những cơn mưa…

Bởi vậy mà tôi ghét! Bởi vậy mà tôi hận…

Tôi thật là ích kỉ! Sự ích kỉ của một đứa con gái luôn ghen tị với mối tình đầu khó phai của người yêu mình. Cũng không đáng trách lắm… Phải không?

À mà tôi ghét thật ấy chứ! Ghét đơn thuần là ghét. Cũng chẳng phải tại ai. Tôi chỉ lí do lí chấu như thế nghe cho nó hoa mỹ hơn thôi… chứ giả dụ như bây giờ có là mùa hè, lỡ như mà để vài giọt mưa lộp bộp rơi vào đầu tôi, tôi sẽ bị sốt hâm hấp cả ngày, hoặc đơn giản chỉ cần bị dính vài giọt nước mưa vào chân, chân tôi sẽ mẩn đỏ lốm đốm ngay.

Tôi ghét cái gì cũng có nguyên do chính đáng của nó! Chẳng phải “tự nhiên” mà ghét bao giờ.

“Em thật kì cục!”

Vậy mà anh ấy còn dám chốt lại về tôi như thế đấy!

Buồn luôn…

….

Sau khi đã đi dạo chán chê, mưa thì mỗi lúc một nặng hạt hơn, chúng tôi quyết định lên xe tiến tới một quán đồ nướng ở bên vỉa hè, có ô che đàng hoàng. Ngồi ăn đồ nướng nóng hổi thơm phức trong cơn mưa, vậy cũng ổn rồi. Tôi yêu thức ăn ngon mà. Yêu hơn mưa, vậy là cũng có cái này bù cái kia. Thế là quá đủ rồi!

Lần này thì ý tứ và rút kinh nghiệm hơn lần trước một chút, tôi ngoan ngoãn chủ động lau bát đĩa, thìa và đũa, thậm chí còn nhanh tay lấy hai tờ giấy ăn mỏng quẹt buộc vào cổ Tom và Jerry cho nó lịch sự nữa chứ! Anh xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chuyển chỗ không dám ngồi cạnh tôi vì bị nhiều người nhòm ngó với ánh mắt kinh dị. Còn tôi thì chỉ biết ôm bụng cười, trông hai em tếu không tả được. Đấy là còn chưa tính đến vụ không dưới một lần tôi suýt lỡ chân làm đổ cái mâm đầy ắp thức ăn về phía anh, để cô nhân viên hốt hoảng chạy ra chỉnh lại khiến anh hết cả hồn. Đùa chứ! Tôi hậu đậu thật.

Người ta bảo “lắm tài thì nhiều tật” dường như chẳng bao giờ là sai.

-Đi ăn với em sợ lắm! Cứ như đánh trận ý! Có khi lần sau phải mặc giáp vào cho cẩn thận!

-Hừm! Là em thử xem anh cẩn thận đến đâu thôi. Đấy! Anh thấy không? Nếu em không thử đẩy thì làm sao biết được anh nhanh chân thế! Ha ha!

-Đồ láu cá! Ăn đi!

Anh vừa nói, vừa nhanh tay nhét ngay con sò huyết nóng hổi vào kín miệng tôi, rồi lườm một cái khiến tôi lạnh t