Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Để em cưa anh nhé!

Để em cưa anh nhé!

Tác giả: CheeryChip

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325984

Bình chọn: 7.5.00/10/598 lượt.

u ở nhà, tao cấm mày đi làm nữa! Nghe chưa!

-Không được đâu. Con đi làm quen rồi. Với lại ở nhà thì ai lo cho con!

-Tao lo! Từ trước đến nay vẫn là tao lo cho mày chứ ai lo!

-Hồi trước thôi, bốn năm nay mẹ có phải lo cho con nữa đâu, với lại cuộc sống của con bây giờ cần nhiều thứ phải chi tiêu lắm! Con không muốn phiền hà tới kinh tế của mẹ.

-Vậy tao xích chân xích tay mày lại ở nhà. Một ngày chỉ có đi học rồi về ăn cơm thôi thì chẳng có tiêu tốn cái gì hết!

-Sao thế được mẹ…

-Ngậm mồm. Cấm cãi!

Thấy mẹ bắt đầu nổi nóng, tôi lại phải cố nhịn mà im. Bây giờ vẫn đang ở trong bệnh viện, mà lại còn bao nhiêu bệnh nhân khác nằm cạnh, sao tôi có thể vì chuyện cá nhân của mình mà gây phiền hà đến họ. May mà đúng lúc đó thằng Quân lại tới, chẳng hiểu sao mẹ tôi lại rất hay nhịn thằng Quân. Gia đình tôi cứ như một vòng tròn luẩn quẩn vậy: Tôi nhịn mẹ, mẹ nhịn Quân, Quân nhịn bố, bố lại phải nhịn tôi. Vậy đấy!

-Thôi thôi! Mẹ đi ra đi! Đang ở bệnh viện chứ có phải ở nhà đâu! Tiếng mẹ quát vang sang cả phòng con rồi đấy!

Thấy thằng Quân cầm bộ trang phục bệnh nhân đi trả lại cho viện mà tôi mừng rơi nước mắt. Vị cứu tinh của tôi đây rồi! Bảo mẹ ra ngoài đi mau lên không chị mày lên cơn trụy tim chết lăn quay ra đây ngay bây giờ!

Cứ tưởng nó bảo được mẹ ra là bênh cho tôi, ai dè, mẹ vừa ra ngoài thì lại đến lượt nó bắt đầu tụng kinh giảng đạo. Tôi đến khóc thét mất.

-Chị bị mẹ mắng cũng chẳng oan đâu!

Cầm bát cháo mẹ vừa đổ từ cạp lồng ra cho tôi, thằng Quân cẩn thận bê lên rồi thổi phù phù, chuẩn bị đút cho tôi ăn.

-Cái gì cơ?

Thấy tôi quắc mắt lên hỏi lại, nó liền đặt bát cháo xuống rồi gằn giọng nói.

-Chị có thấy là chị rất dở không? Chị cứ lao động quần quật để lo cho tương lai. Nhưng chị có bao giờ nghĩ rằng hiện tại bây giờ chính là tương lai của quá khứ không? Chị đang ghẻ lạnh hiện tại của mình, cũng chính là ghẻ lạnh tương lai của quá khứ trước kia đấy? Lúc nào cũng thế, lao đầu vào cuộc sống, chị chả biết thương mình gì cả. Em nhìn còn thấy bực! Chị cứ như thế này thì có chắc sau này tương lai sẽ được hạnh phúc? Kiểu con gái mạnh mẽ như chị thì bố thằng nào dám yêu!!! Nếu là em, em cũng nhất định không yêu kiểu con gái cứng đầu như chị!

Hức! Không hiểu sao nghe em trai mắng mà tôi chỉ thấy cảm động rơi nước mắt. Cơ số thứ trong đầu như được vỡ ra, mặc dù cái tính bảo thủ khiến tôi chỉ muốn ngoạc mồm lên cãi lại. Tiếc là sức tôi vẫn còn yếu, cãi nhau với nó lúc này chỉ tổ tốn calo thôi nên tôi đành nhịn. Há miệng, tôi ngoan ngoãn ăn cháo do em trai đút. Ăn hết được bát cháo mà tỉnh hết cả người, ấm hết cả bụng. Ăn xong tôi lại vo tròn người trên chiếc giường rồi vơ tạm lấy cái gối bông gần đó, ôm chặt vào lòng và nhắm mắt lại ngủ.

…………..

Mệt quá! Lúc này tôi chỉ muốn ngủ và ngủ, chẳng muốn nghĩ thêm gì nữa cả!

Đã hơn một ngày trôi qua kể từ lúc tôi tỉnh lại, anh ấy vẫn biến mất và hoàn toàn không có dấu hiệu xuất hiện trở lại. Trước khi đuổi thằng Quân ra khỏi phòng tôi vẫn còn nhắc nó đưa điện thoại cho tôi xem, có rất nhiều tin nhắn và những cuộc gọi nhỡ… nhưng tất cả đều không thuộc số điện thoại của Long. Một vài cái từ chị Trâm, cái Hiền, còn phần lớn là của Lâm.

Lại là Lâm…

Tôi khẽ giật mình. Kể từ ngày hôm ấy, ngày tôi nói rằng tôi không thể gặp lại anh ấy. Cái gì đã qua thì cho qua hẳn. Anh ấy cũng gần như hoàn toàn biến mất. Thế rồi… bây giờ lại bất ngờ quay lại khi tôi cảm thấy trống trải nhất! Nhưng những tin nhắn này… có lẽ tôi sẽ không đọc ngay đâu. Tôi sợ mình lại bị mủi lòng lắm! Thế nên tốt nhất là tôi sẽ để dành, chờ đến khi nào tỉnh táo hẳn thì tôi sẽ đọc sau.

…………

Đang nằm lim dim nhắm hờ mắt ngủ, bỗng, tôi có cảm giác như có ai đó đang trèo lên giường của mình. Hình như là mẹ! Mẹ nằm úp thìa sát lại gần tôi rồi bất ngờ vòng tay qua bụng, kéo tôi lại gần. Chắc mẹ không biết là tôi vẫn còn thức. Chỉ là tôi đang giả vờ ngủ, ngoài lúc kiệt sức thì tôi chẳng bao giờ hoàn toàn ngủ say. Tôi có một thói quen kì lạ là luôn ngủ trong trạng thái tỉnh táo, tức là kể cả khi tôi đã nhắm mắt và ngáy khò khò thì cho dù chỉ cần có một tiếng động thật nhỏ vang lên thôi cũng khiến tôi giật mình tỉnh dậy ngay. Thói quen đó được hình thành bởi vì tôi luôn cảm thấy sợ hãi với tất cả mọi thứ xung quanh. Tôi không cảm thấy tin tưởng, cũng không cảm thấy an toàn với bất kỳ ai cả… kể cả gia đình.

Ngày bé, mẹ thường xuyên bất ngờ mở cửa phòng, lấy roi đánh đập khi tôi đã say trong giấc ngủ, vì thế mà tôi phải tập nằm theo dáng con tôm, lúc nào cũng co quắp cả người lại để tránh bị roi quật vào mặt, để cảm thấy bớt đau đớn hơn. Kể từ lúc biết tin bố phản bội mẹ, mẹ tôi không còn như trước nữa, mẹ luôn cảm thấy nghi ngờ bất kỳ ai và sẵn sàng nổi nóng với chúng tôi mọi lúc mọi nơi. Mẹ đánh đập chửi bới tôi không chừa một chữ một lời, tôi nghe nhiều đến mức chai sạn lì lợm. Cũng kể từ đó, tôi bắt đầu trở nên cảnh giác mọi thứ xung quanh.

Tôi luôn giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân của mẹ nặng nề vang lên trong đêm.

Tôi sợ hãi những đêm đó. Nằm ngủ co quắp, roi vọt không nương tay. Tôi sợ h