
ng mẹ lại chê. . . . . . Bé ghét mẹ như vậy “Ba, ba còn có con, con vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ ba mà đi.” ********************************************* Khi Trình Vũ Phỉ lại nhìn thấy An Diệc Thành lần nữa thì đã là rất nhiều ngày sau, khoảng thời gian này vẫn không có gặp mặt, khiến cô âm thầm suy đoán, có thể anh sẽ không xuất hiện nữa, giữa bọn họ tồn tại loại quan hệ này, khiến cô không cách nào suy nghĩ đây là mối quan hệ nam nữ bình thường, anh chưa từng chủ động gọi điện thoại cho cô, giống như anh chưa từng nói với cô bất cứ lời lẽ nào, nếu cứ như vậy mà cắt đứt liên lạc với nhau, cô nghĩ mình cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái. Sau khi tan tầm, cô đi ra nhìn thấy xe của anh, thế là cô đi qua, lên xe ngay không một chút do dự. Cô ngồi trên xe rồi lại suy nghĩ, bọn họ cuối cùng được coi là gì? Lúc học trường cấp 3, ở trong lớp gia đình cô cũng được coi là tốt, còn nhà anh anh nhất định có thể đứng hàng thứ nhất đếm ngược, anh tới tìm cô, đây có phải là loại cảm giác thấy rằng có khả năng khác biệt về chuyện đổi đời hay không? Năm đó cho dù cô có để mình làm công chúa, còn bây giờ không thể cho anh muốn làm gì thì làm, trong lòng anh chuyện mà anh mong đợi đó không biết có thể thỏa mãn hay không. Trước kia cô có nghe những lời của những người đã kết hôn nói, đừng tưởng rằng thanh niên nghèo nàn khắc khổ nỗ lực đó thì nhất định sẽ là người tốt, người như vậy một khi giàu có, quá khứ không có chơi qua cũng sẽ nghĩ nên nếm thử, so với loại vốn là giàu kia có người càng không chịu đựng nổi. . . . . . Cô cũng nghĩ anh như vậy, nhờ suy nghĩ đó của mình mà trong lòng cô , ở một chỗ nào đó hình như mới có thể thăng bằng được, việc tâm tính bị hoảng loạn mới có thể dẹp yên, cô ghét việc mình suy nghĩ lung tung và cái cảm giác mình không thể tự giữ mình đi tiếp, người đàn ông này là thuốc độc của cô, từ bây giờ cô phải bắt đầu nghĩ đến anh đã càng ngày càng tệ, như vậy mới có thể có dũng khí rời đi, cuộc đời của mình không đến mức phải bị hủy hoại thật sự, cô vẫn luôn là người yếu đuối, so với người khác cô biết rất rõ ràng. An Diệc Thành không nói gì, cứ lái xe đến chỗ biệt thự nhỏ đó, chuyện này giống như là bọn họ cố định vụng trộm ở đó. Sau khi trở lại biệt thự nhỏ, thím giúp việc làm cơm, bọn họ ăn xong, liền vội vã lên lầu. Trình Vũ Phỉ ngồi ở trên giường, nghe thấy trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, cảm giác mình quả thật hết thuốc chữa, ngay cả việc gặp anh để hỏi chuyện cô cũng còn do dự hết lần này tới lần khác như vậy. Cô phát hiện mình giống như thuộc về loại người mà Tiết Giai Nhu nói, nếu như không có người bức bách cô, thật thì cô cứ nghĩ đi nghĩ lại, không muốn thay đổi chút nào, nhìn như bền bỉ, rồi lại có chút an tâm với tình trạng ý tứ trôi tuột như nước chảy, chỉ cần vì chính mình hoặc là người thân bị tổn thương thì mới dám vươn mình ra mà đi giải quyết vấn đề. Âm thanh trong phòng tắm vẫn còn tiếp tục, điện thoại di động của anh lại vang lên. Cô không để ý đến, nhưng điện thoại di động kia kêu không ngừng nghỉ, cô cau mày, nhìn về điện thoại di động. Điện thoại di động cứ đổ chuông dồn dập, lần này cô cảm thấy đã nó thực sự đã lôi kéo được sự chú ý của cô, vì vậy cô đi tới, cầm điện thoại di động lên, chữ hiện trên màn hình là “Tiểu Gia” . Đây là người nào? Còn là một biệt danh. . . . . . Cô nhíu mày nhìn điện thoại di động, hoàn toàn không có chú ý tới giờ phút này cửa phòng tắm đã bị mở ra, An Diệc Thành đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn động tác của cô, ngay sau đó nhanh chóng đi tới, đoạt lấy điện thoại di động của mình từ trong tay cô, “Ai nói cho cô biết cô có thể tùy tiện đụng vào điện thoại của tôi như vậy hả ?” Ánh mắt của anh rất lạnh, khiến cô nảy ra ý nghĩ cảm thấy lỗi của cô đã làm anh cực kì chán ghét Anh bỏ di động qua một bên, không có dự định xem lại cú điện thoại kia, mà là lạnh lùng nhìn cô. Ánh mắt của anh như vậy, đột nhiên lại khiến cô có dũng khí nào đó, cái loại đó dũng khí tương tự với việc không bằng nhân cơ hội này, hoàn toàn thoát khỏi mối quan hệ này với anh, “Xin lỗi, chuyện này thật sự thì tôi không đúng. Nhưng mà An Diệc Thành, anh đã sắp đặt chuyện của tôi, vậy anh tính như thế nào đây?” Đôi mắt anh hơi lóe lên một chút, ngay sau đó nói, “Cái gì?” “Chuyện em trai tôi.” Cô cắn môi, “Chuyện em trai tôi, không phải ngoài ý muốn đó chứ? Nó làm chuyện kia, vốn nó cũng chỉ là bị người hại, làm sao có thể gặp phải sự trừng phạt lớn như vậy, trừ khi có người cố ý hãm hại. . . . . . Thật ra thì tôi thật sự là không biết rõ, tôi có sức quyến rũ lớn như vậy ư, nhưng mà sao có thể làm phiền anh ra tay dùng thủ đoạn là em trai tôi để đối phó với tôi. . . . . .” “Em đừng coi thường chính mình như vậy.” Anh đi tới trước mặt cô, đưa tay nâng lên cằm cô lên, “Em cũng là người có chút nhan sắc . . . . . .” Lúc học cao trung, người theo đuổi cô cũng có không ít, chỉ là cô không để ý tới thêm người nào khác mà thôi. Cô đưa tay lên, muốn gỡ bỏ tay của anh, thế nhưng anh lại dùng tay khác cầm tay cô bắt lại. “An Diệc Thành, tại sao anh muốn làm như vậy. . . . . .” Cô không nghĩ ra. “Vì