
h như anh có vẻ rất thất vọng
Cô nhìn anh chằm chằm.
An Diệc Thành cũng cảm thấy không giải thích được, “Chính mình không cẩn thận thì nhìn tôi cái gì.”
“Anh xem ra cũng rất tốt đấy!”
Cô buộc miệng nói ra, giống như lúc cùng Tiết Giai Nhu cãi nhau với đối phương, người động lòng đổi lại là anh, cô đã cảm thấy có chút kỳ cục, vì vậy cô tiếp tục cầm món ăn lên tiếp tục cắt, không cho phép mình nhìn anh nữa.
Ngược lại anh hơi sững sờ, hình như không nghĩ đến thế mà cô lại nói như vậy.
Cô xắc thức ăn thì anh đi xem xung quanh, cô rang thức ăn thì anh vẫn còn ở đó đứng xem, khiến cô cảm thấy không thoải mái đủ đường, “Anh đi ra ngoài đi, anh ở đây tôi cảm giác không được tự nhiên.”
“Tôi đối với cô có ảnh hưởng lớn tới bao nhiêu? Không hề làm gì cũng có thể khiến cố cảm thấy không thoải mái.”
Cô trầm mặc hai giây, tiếp tục rang thức ăn, không có ý định tranh cãi với anh. Nét mặt của cô nhìn giống như hợp với câu nói: “Tôi nhẫn nhịn”, anh nhìn cảm thấy khá thú vị, đã thế còn cố ý dựa dẫm vào cô, vì vậy thấy mặt cô hơi ửng đỏ.
“Rất nóng sao? Mặt đỏ rần.”
“Rang thức ăn dĩ nhiên nóng.” Cô tự nhiên mở miệng, chỉ là tốc độ phản ứng quá nhanh.
Anh đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng cô lại đưa món ăn cô mới vừa xào xong nhờ anh bưng ra ngoài, anh nhận lấy món ăn, vẫn là đem món ăn bưng đến phòng ăn để trên bàn ăn.
******************
Sau khi ăn xong, bọn họ chia ra rửa mặt, An Diệc Thành từ phòng tắm đi ra, nghĩ tới câu Nguyễn Ngộ Minh nói “Trước mặt có hoa, dưới có ánh trăng” , nơi này không có hoa, cũng không có trăng, nhưng cũng có thể làm.
Trình Vũ Phỉ cũng phát hiện, anh hôm nay có điểm là lạ, bởi vì hôm nay anh đặc biệt dịu dàng, khiến người ta cả người vui vẻ, ấm áp . . . . . Cô mở dây thắt lưng, cô biết rằng hôm nay tâm tình của anh rất tốt. CHƯƠNG 26Khi Trình Vũ Phỉ tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, cô ngủ một mạch đến khi tự nhiên tỉnh lại , cảm giác thật tốt, cũng không cần phải suy nghĩ về mấy chuyện muộn phiền của công việc, chỉ cần muốn ngủ là có thể đi ngủ ngay lập tức, nhớ mới nghĩ đến gần đây cô cảm thấy mình có phần rất tự do, vào lúc này mới thấy hết sự tốt đẹp của nó, An Diệc Thành đã rời đi, chắc đã đi làm.Cô vẫn còn ở do dự bây giờ có nên rời giường hay không, thì có điện thoại của Tiết Giai Nhu gọi tới, ý nghĩ đầu tiên của cô là hiện giờ Tiết Giai Nhu nhất định là mới rời giường, cho tới bây giờ Tiết Giai Nhu đều là ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, làm cho người ta không thể không muốn ước ao ghen tị với số mệnh tốt đẹp của Tiết Giai Nhu.“Trình Vũ Phỉ, bạn thật đúng là không nghe lời tôi, lại đi cùng với An Diệc Thành, tôi nên bái phục bạn có bản lĩnh hay là nên nói trước vì bạn im lặng như vậy bạn sẽ bị An Diệc Thành chơi đùa đến một mảnh vụn cũng không còn?” Tiết Giai Nhu thật sự tức giận, đã nói sớm cho Trình Vũ Phỉ rồi, nên tìm một người đàn ông tốt sống qua ngày, những năm trước đây một người đầy đau khổ cay đắng mang theo Trình Gia Đống, hiện tại Trình Gia Đống đã trưởng thành, thì nên suy tính chuyện của mình, nhưng cô cũng không làm, giống như có người cầm sợi dây trói lại cô trên người của An Diệc Thành.Đột nhiên nghe được Tiết Giai nhu nói như vậy, cô cảm thấy mình tâm bị thứ gì hung hăng đánh vào một cái, Tiết Giai Nhu biết?“Mình. . . . . .” Cô cảm thấy giải thích của mình, nghe vào giống như là đang che giấu, nói là vì bảo vệ em trai mình cô bị buộc ở chung một chỗ với An Diệc Thành? Nói mình hoàn toàn không có lỗi? Chính cô cũng không hoàn toàn tin là vì vậy, tâm tình của cô, chính cô nhất hiểu, mà cô cũng không muốn để cho Tiết Giai Nhu biết An Diệc Thành đã làm những chuyện kia, cô thà rằng sẽ để Tiết Giai Nhu nghĩ rằng cô muốn ở cùng với anh. . . . . .“Được rồi, bạn cũng đừng giải thích.” Tiết Giai Nhu có nghe hay không nghe những lời kia cũng đều như nhau, “Nói đi, bạn rốt cuộc là muốn thế nào?”“Không biết, cứ như vậy đi!”“Cứ như vậy đi!” Tiết Giai Nhu lặp lại lời của cô…, “Trình Vũ Phỉ, đầu tiên, bạn rốt cuộc có biết bạn người đàn ông mà bạn đang đối mặt là ai hay không, là An Diệc Thành, người mà bây giờ Cố Trường Dạ tin tưởng nhất, cuối cùng thì Cố Trường Dạ cũng biết được thôi. . . . . . Đến lúc đó anh ta sẽ bỏ rơi bạn ngay lập tức, bạn khóc cũng không có cách nào khóc được.”“Mình hiểu biết rõ người mình phải đối mặt là ai, coi như bạn nói chuyện đó sẽ xảy ra, vậy cứ cho là sẽ xảy ra đi, dù sao mình cũng không khống chế được.”“Trình Vũ Phỉ, bạn tỉnh táo đi, bạn bây giờ hai mươi sáu tuổi, không phải mười sáu tuổi, lúc bạn mười sáu tuổi có thể bất chấp hậu quả cùng một người đàn ông ở chung một chỗ, nhưng bạn hai mươi sáu tuổi, chẳng lẽ còn muốn bắt chính bạn phải đánh cược với cuộc sống một ván sao?” Tiết Giai Nhu đem mình tóc vân vê xoa nhẹ lại, hận không thấy được Trình Vũ Phỉ đứng ngay trước mặt, lập tức sẽ cầm thứ gì đó đập cô ấy, làm sao lại để đầu óc cứng đờ như vậy chứ, hết lần này tới lần khác thế nào cũng lại là An Diệc Thành không thể khác sao. . . . . .“Mình hiểu rõ, cũng biết rất rõ. . . . . .” Cô ôm điện thoại di động, hốc mắt cũng hơi đỏ lên, cắn môi, cũng khô