
đổi chỗ sai đối phương, mà Tiểu Gia là đem mình bài thi giao cho nữ sinh viết chữ đẹp mắt nhất trong lớp.
“Ba, con rất thông minh đúng không?”
An Diệc Thành khẽ nhếch khóe miệng vểnh lên, xoa đầu con trai hơi mạnh tay, “Con thông minh hay không thông minh ba không biết, nhưng ba lại biết bạn nữ sinh rất bị thiệt thòi, chữ của con khó coi như vậy.”
Tiểu Gia bĩu môi, “Thầy nói trẻ con cần chính là khích lệ, chứ không phải đả kích.”
“Ba đây là đang đả kích con sao?”
Tiểu Gia cúi đầu, trong lòng không cam tâm, tinh thần cam chịu mới là lạ, “Đây là đang khích lệ. . . . . .”.
Hai cha con họ nói này nói nọ, còn Nguyễn Ngộ Minh cùng Hạ Tư Tư bên kia lại cố gắng ngồi ở lại, ai cũng không có ý định rời đi, hình như cố đổ thừa định dùng bữa ăn tối này rồi. An Diệc Thành vừa cùng Tiểu Gia nói chuyện với nhau, vừa phân phó dì giúp việc đi làm cơm.
Lúc ăn cơm, trên bàn cơm tương đối náo nhiệt.
Nguyễn Ngộ Minh chủ động gắp thức ăn cho Tiểu Gia, “Tiểu Gia ăn cái này, ăn cái này có thể cao lên rất nhanh.”
Hạ Tư Tư cũng không chịu thua kém đi sau ai, “Tiểu Gia, cái này không tồi, ăn vào sẽ làm cho thân thể khỏe mạnh.”
Vì vậy trong chén Tiểu Gia trực tiếp biến thành một tòa núi nhỏ, ngọn núi nhỏ này cố tinh vẫn tiếp tục cao thêm, vẻ mặt bé đau khổ nhìn mình ba của mình.
An Diệc Thành nhìn Nguyễn Ngộ Minh một cái, Nguyễn Ngộ Minh lập tức rút đũa đang tiếp tục gắp thức ăn lại, Tứ ca dùng cái loại ánh mắt này lúc nhìn người không khỏi làm cho người ta thấy hoảng sợ.
Hạ Tư Tư cũng nhìn thấy màn này, bĩu môi, đối với Nguyễn Ngộ Minh cô ta có thái độ tỏ vẻ khinh thường.
Bữa cơm này, loại không khí quỷ dị nàu rốt cuộc cũng kết thúc.
Ăn cơm xong, An Diệc Thành bảo Tiểu Gia ở cùng với Hạ Tư Tư, anh nhìn Nguyễn Ngộ Minh một cái, ý bảo đi theo anh.
Vì vậy Nguyễn Ngộ Minh tâm can lo sợ không muốn cam lòng đi theo sau lưng An Diệc Thành, ngay cả Tiểu Gia cũng biết, ánh mắt của ba nhìn chú Thất có gì đó khác lắm, có chút lo lắng chú Thất, “Hi vọng chú Thất không phải gặp chuyện gì.”
Hạ Tư Tư ra vẻ khó hiểu, “Tốt nhất là bị ba của con dạy dỗ một trận, cái tính tình này. . . . .” Cô nhún nhún vai, “Con cũng nên ít lui tới chơi cùng chú Thất của con, cẩn thận nếu không con sẽ bị ngốc dần.”
Tiểu Gia không hiểu, “Dì Hạ không thích chú Thất của con?”
Hạ Tư Tư im lặng, loại đàn ông đó, ai sẽ thích? Nếu có thể coi trọng anh ta thì người phụ nữ đó có bị bệnh hay không? Nhất làm mới vừa rồi, lúc ăn cơm, Nguyễn Ngộ Minh và An Diệc Thành ở bên bàn cơm ngồi xuống, Nguyễn Ngộ Minh quả thật chính là để làm nền cho An Diệc Thành tăng thêm vẻ uy phong, liếc mắt nhìn Nguyễn Ngộ Minh, nhìn lại An Diệc Thành, lập tức là có thể hiểu tại sao cô lại yêu An Diệc Thành nhiều năm như vậy.
Trong thư phòng An Diệc Thành và Nguyễn Ngộ Minh, cả hai đang đối mặt nhau. Nguyễn Ngộ Minh cũng không dám tùy tiện mở miệng, bởi vì vừa nhìn bộ dạng của Tứ ca, cũng biết tâm tình Tứ ca không tốt, chỉ là bớt nói vào lúc này không đụng họng súng thì tốt hơn, vì vậy vẻ mặt vừa quan sát An Diệc Thành, vừa thận trọng hồi tưởng mấy ngày nay có chuyện gì khiến Tứ ca tức giận hay không.
“Nhìn ra tới được cái gì rồi?” An Diệc Thành đôi tay để chồng lên nhau, thờ ơ hỏi Nguyễn Ngộ Minh đang đứng đối diện.
Nguyễn Ngộ Minh cười cười, “Tứ ca đang nói cái gì, em nghe không hiểu.”
“Tôi hỏi cậu, cậu quan sát nửa ngày như vậy, thì nhìn ra tới chuyện gì rồi.”
Lần này Nguyễn Ngộ Minh dứt khoát câm miệng, lựa chọn lắc đầu.
“Lá gan trở nên lớn à?” An Diệc Thành nhíu mày, trên mặt như có như không vui vẻ, bỗng dưng lại khiến người ta cảm thấy bây giờ trước đó một gây thôi anh gần như đang nổi giận.
Nguyễn Ngộ Minh lại lắc đầu.
“Cũng dám đi điều tra chuyện của tôi. . . . . .” An Diệc Thành trực tiếp đứng lên, “Tôi xem như cậu đang rỗi rãnh, bắt đầu từ ngày mai đem tập hợp các vụ án mà làm cho xong . . . . .”
“Cái đó không phải là lão Bát. . . . . .” Nguyễn Ngộ Minh hạ tiếng nói thấp xuống, “Dạ, em biết rồi.”
Ai biết Tứ ca làm sao lại nhận được tin tức nhanh như vậy, bất quá anh chỉ điều tra một chuyện tình sử ngày trước của Tứ ca, còn những cái gì cũng không có điều tra ra được tí gì, liền bị phát hiện, xem ra con đường tìm mẹ cho Tiểu Gia còn quá là xa xôi
***************************************
Trong khoảng thời gian này Nguyễn Ngộ Minh, cảm giác mình mệt mỏi giống như một con trâu, nhưng anh còn tâm địa xấu xa kia nhất định không chịu chết, ngay cả bản thân mình cũng biết vì cái giá này nên mình phải chấp nhận cái cảm giác này, nhất là anh đã biết được người phụ nữ mà Tứ ca mập mờ gần đây lại là bạn học trước kia của Tứ ca. Nên anh mới nói, cái tên Trình Vũ Phỉ đó càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, anh nhanh chóng đi tới trước lật lấy xấp tài liệu, phía trên có tên tất cả bạn học thời trung học của Tứ ca, nhưng ở trong ghi chép, Tứ ca cùng bạn học Trình này hình như không có lui tới gì cả. . . . . . Nhưng Nguyễn Ngộ Minh phát huy trọn vẹn tinh thần trinh thám của mình, không buông tha bất kỳ chi tiết nào, nếu không có bất kỳ lui tới mới đáng nghi, nếu không Tứ ca vì sa