
ng nói ra được nữa.Những lời đó quá mức kiểu cách, kiểu cách tới mức khiến cô không muốn nói nữa. Đúng vậy , cô yêu người thiếu niên kia, chỉ là chuyện thời còn niên thiếu, nhưng đến khi sau nhiều năm như vậy, cô và anh lại gặp nhau, thậm chí là dùng luôn cách ở chung một chỗ, loại cảm giác nhiều năm mong mỏi nay đó nay đã trở thành sự thật, khiến cô không cách nào phủ nhận đành lừa gạt mình, cô thích loại cảm giác này. . . . . . Cô cảm thấy mình có nguyện ý vì cảm giác như thế bỏ ra bất cứ giá nào, chỉ cần không làm tổn hại người thân của mình, cô có thể không ngừng cố gắng như thế .Năm đó phổ biến một thời hiệu cầm đồ số tám, các bạn học ở đây đều giúp nhau hỏi đối phương, sẵn lòng lấy cái gì để đổi lấy điều mình mong muốn nhất. . . . . . lúc ấy cô chỉ có duy nhất ý nghĩ là làm sao cô có thể lấy tất cả mọi thứ trên người mình để đổi lấy được tình yêu chân thật với An Diệc Thành, cô yêu chính là cố chấp như vậy, cố chấp đến tận xương tủy.Cô nghĩ mình đàng hoàng sống được, điều kiện quyết định làm việc đó là đừng cho cô cơ hội, đừng để cô nhìn thấy cơ hội khiến cô có thể thực hiện giấc mộng từ thời còn trẻ kia. Nếu như không có một chút cơ hội, cô sẽ buông tha, đi qua cuộc sống của mình, nếu như có cơ hội, cho dù là một chút như vậy, cô lập tức muốn tóm chặt lấy. . . . . .Giọng nói của cô như lộ ra có mấy phần đáng thương, Tiết Giai Nhu nghe, muốn nói rất nhiều nhưng cũng không nói ra được nữa.Trình Vũ Phỉ vẫn rất hâm mộ Tiết Giai Nhu, vui sướng như vậy cuộc sống rất thoải mái, không phải ai cũng có thể được như vậy, cần có tính nết của bản thân, hoàn cảnh gia đình, cha mẹ yêu thương, các phương diện tổng hợp mới có thể đạt được cuộc sống như thế. Trình Vũ Phỉ tự mình biết, cô không làm được, rất sớm trước kia cũng biết, vì vậy cô thích Tiết Giai Nhu quả quyết, thích Tiết Giai Nhu vô tình, thậm chí thích Tiết Giai Nhu lười biếng. . . . . .Nhưng còn cô thì, vĩnh viễn cũng không thể đi qua một cuộc sống như thế.Tiết Giai Nhu hơi mím môi, “An Diệc Thành với Hạ Tư Tư. . . . .”Đều là bạn học thời đại học, khi đó, trong trường học chuyện An Diệc Thành với Hạ Tư Tư không ít người ở đây đều truyền tai chuyện đó, Tiết Giai Nhu không tin, Trình Vũ Phỉ lại không biết.“Bọn họ, cũng không giống như những gì truyền thông nói tới .” Trải qua bữa tiệc lần này, cô cũng tin tưởng một điểm này, hơn nữa cô bằng lòng tin tưởng là An Diệc Thành không phải là loại người kia, dù là cô biết rằng đó là khoảng thời gian rất dài, cô muốn nghĩ anh phải đặc biệt hư, như vậy mình mà có thể toàn thân mà lui, nhưng lại, không làm được, vì vậy dứt khoát chịu đựng.“Được rồi, tùy bạn.” Tiết Giai Nhu cũng không muốn nói khuyên nữa những gì rồi, “Về sau lúc khóc thì đừng tìm mình.”“Ừ, nhất định không làm phiền bạn.”“Bạn. . . . . .” Tiết Giai Nhu nghe hết sức buồn bực.Trình Vũ Phỉ vẫn đang suy nghĩ, Tiết Giai Nhu làm sao lại biết chuyện này xảy ra, Tiết Giai Nhu không thích xem tạp chí lá cải, bình thường lại rất không thích đi ra ngoài . . . . . Huống chi bữa tiệc hôm qua, Tiết Giai Nhu cũng không tham gia.“Tiết Giai Nhu.”“Hả?”“Bạn và từ Triệu Luân làm hòa với nhau rồi hả ?”Không phải chỉ có thê thông qua Từ Triệu Luân mới biết sao ?“Không có.” Tiết Giai Nhu cúp điện thoại ngay lập tức.Trình Vũ Phỉ nhìn mình điện thoại nở nụ cười, nếu quả thật không có, Tiết Giai Nhu nhất định sẽ không cúp điện thoại liền như vậy.*****************************************An Minh Gia cảm giác mình là càng tới càng thích chú Thất rồi, chú và những người lớn kia rất khác nhau, chú không coi mình là một đứa trẻ làm cái gì cũng không biết, mà đối xử giống như bạn bè của mình, rất tôn trọng. Ví dụ như bây giờ, Nguyễn Ngộ Minh lại đến nói với An Minh Gia thành quả nghiên cứu của mình, hơn nữa Nguyễn Ngộ Minh cũng cảm thấy, mình và Tiểu Gia rất có duyên, thật có cảm giác hiểu nhau không cần nói ra.iểu Gia ngồi đàng hoàng, chờ chú Thất tự nói với mình kết quả nghiên cứu, bé đặc biệt nghĩ chú Thất trực tiếp tự nói với mình, mẹ của bé là ai, nhưng ba thường nói cho bé biết, làm người phải có được tính kiên nhẫn, như vậy mới dễ dàng lấy được vật mình muốn hơn.Nguyễn Ngộ Minh lại lấy quyển vở lúc ra trước anh viết chữ vẽ tranh ra, đưa tới trước mặt Tiểu Gia, “Chú Thất đi điều tra qua rồi, hơn nữa điều tra rất rõ ràng kĩ lưỡng, trong quá khứ ba của con chính là học sinh có phẩm chất ưu tú, phần học tập cá nhân rất tốt, thời điểm học đại học trừ việc làm thêm ra cũng chỉ có làm thêm. . . . . . Chỉ là khi đó cũng là lúc con nên ra đời, tạm thời bỏ qua không nói. Lúc ba con học cấp ba, khi đó trong lòng là các bạn học ba con chính là thiên tài, trong lòng thầy giáo tuyệt đối rất thích những học sinh ưu tú. . . . . . Nhưng quá ưu tú, lại sớm vô duyên trong tình yêu.” Nguyễn Ngộ Minh suy nghĩ một chút, Tiểu Gia còn nhỏ tuổi, không hiểu lắm, vì vậy tức tốc giải thích thêm, “Nghĩa là trong quá khứ ba con không có bạn gái, thời đại học không có bạn gái, lúc học cấp ba vẫn không có bạn gái. . . . . .”Gương mặt Tiểu Gia cũng bắt đầu mặt ủ mày ê rồi, vậy bé là từ đâu tới? Chẳng lẽ giống