
trực mà ngẩng cao đầu, cô đã cảm thấy rất đau lòng, Đúng vậy, người khác đều nói gia đình anh có điều kiện quá kém, vậy mà với điều kiện đó, anh không oán trời trách đất, không tự giận mình, nguyện ý dùng sức cố gắng của mình đi thay đổi tất cả, như vậy người khác không nên tôn trọng anh sao?Huống chi, anh như vậy, thật sự là không dễ dàng.Mỗi lần nhìn đến dáng vẻ nhẹ nhàng của anh, cô đều đau lòng, phải đối mặt với bao nhiêu chuyện khó khăn mới có thể trở nên như vậy?An Diệc Thành xoay người rời đi, cũng không cầm theo quyển sách kia.Anh rốt cuộc biết, vì sao anh không ghét cô thích anh, cô chính là một cơn gió, không ảnh hưởng anh, để cho anh sống theo cuộc sống của anh, cô chỉ cần xem là tốt rồi, cô căn bản không có tính toán làm ảnh hưởng anh, cũng không có tính toán để đạt được điều gì.Kỳ thi lần sau, đã có kết quả.An Diệc Thành biết thành tích xếp hạng của mình sẽ không thay đổi, chỉ cần làm xong bài thi, anh dường như là có thể tính toán ra điểm số của bản thân, đây đối với anh mà nói, đã tập mãi thành thói quen. Thành tích bảng thông báo luôn là được vây quanh bởi rất nhiều người, một tầng lại một tầng, anh đứng ở hành lang, tựa vào trên lan can, nhìn bóng dáng của những bạn học kia.Sau đó, anh nhìn thấy cô.Cô xem thật lâu thật lâu, đầu tiên là bị người khác đẩy ra ở bên ngoài, cô cũng không tranh, mà là chờ người khác nhìn xong sau đó cô tiến lên nữa, có người đi sẽ có người tới, hình như cô vẫn luôn là không chen vào được.Anh nhìn trong chốc lát, đột nhiên liền nở nụ cười.Rốt cuộc, người dần dần giải tán, cô đứng ở nơi đó nhìn rất lâu.Anh tựa vào trên lan can tay, nắm thật chặt.Cô ở đây là đang nhìn thành tích của anh sao?Cái suy đoán này, đột nhiên liền chui vào đầu óc của anh.Một bài thi viết văn của An Diệc Thành được dán vào bảng thông báo để bạn học xem xét, chữ của anh viết không tệ, về sau đính vào nơi đó để mọi người tới xem.Ngày đó viết bài thi vẫn được đính ở nơi đó rất lâu, đột nhiên có một ngày, không thấy bài thi viết.Hôm đó An Diệc Thành vốn là muốn đi đến chỗ dạy thêm cho học sinh kia thật nhanh, đối phương đột nhiên có chuyện, anh chạy tới nhà của đối phương mới hay tin, anh chỉ còn cách trở về trường học, về đến nhà nếu như bị mẹ nhìn thấy, chyện anh nói dối đi học thêm sẽ bị phát hiện. Anh vào trường học không được bao lâu, liền nhìn thấy một người đứng ở bảng thông báo làm cái gì đó, anh nhìn trong chốc lát, sau đó rời đi.Khi đó chính là thời gian lên lớp, cô đang làm gì?Các bạn học cũng biết anh vì đi dạy thêm cho người khác, tự học buổi tối có thể không có mặt, nhưng anh trở lại, các bạn học cũng không nói cái.Anh ngồi xuống không bao lâu, Trình Vũ Phỉ liền tiến vào, trong tay nắm cái gì.Nàng đau bụng, đi vệ sinh, nửa đường lại nhớ ra cái gì đó, đến chổ bài thi viết văn đó thận trọng kéo xuống . Bảng thông báo nơi đó, căn bản không tránh gió mưa, lần trước xuống một cơn mưa nhỏ, tự thể cũng bị ẩm rồi, cô không muốn nhìn thấy tờ giấy kia cũ rách nát đến cuối cùng cái gì đều nhìn không được. . . . . .Sau khi kéo xuống tới, cô mới phát giác được mình lá gan trở nên lớn, nếu như bị người khác nhìn thấy, chuyện như vậy cũng là sẽ bị trừng phạt, nhưng tất cả mọi người đang đi học, sẽ không có nhìn người thấy chứ?Cô vô tình nhìn lướt qua phòng học, thế nhưng thấy được An Diệc Thành. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn, cô trông giống như đứa bé đang làm sai việc gì. . . . . .An Diệc Thành thấy mình rất kỳ quá, anh rõ ràng lấy ra quyển sách, làm ra bộ dạng nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài, vì sao ánh mắt lại hướng về phía bên kia nhìn cô? Cô một lát lại len lén quay đầu liếc mắt nhìn, một lát khẩn trương không biết như thế nào cho phải nằm xuống lại ngẩng đầu, cô đây là thẹn thùng?Không thể hiểu, trên mặt anh nhanh chóng lướt qua một tia cười.Sau lại, lúc anh vẫn cảm thấy ánh mắt của cô gái kia lại không rơi trên người mình anh cảm thấy mất mác, ngay cả chính anh cũng không thể tin được.Cho tới bây giờ anh vẫn cảm thấy, đối với những ngươi thích mình anh không biết anh mù tịt về họ.Nhưng vào thời điểm khi trong lòng anh tràn ngập cảm giác mất mác, khó chịu dâng lên, anh đột nhiên hỏi chính mình, đây phải coi là gì! Tại sao chính anh lại biến thành như vậy, tại sao lại có loại tâm tình này?Bọn họ thậm chí không nói chuyện với nhau được mấy câu nói, thậm chí không có chung đụng, thậm chí cũng không biết đối phương có tính tình ra sao. . . . . .Nhưng tại sao lại như vậy chứ?Anh suy nghĩ cực kỳ lâu mới hiểu được, cô chính là khiến lý trí anh không hề thay vẫn đổi mặt bình thản trong cuộc sống, xuất hện xung quanh, khiến cuộc sống căng thẳng của anh có chút thả lỏng một ít, không có xuất hiện thì như mất đi thói quen và chút tiếng cười vui vẻ.Thích cô, không lẽ như vậy sao?Anh nghĩ, có lẽ, mình cũng lờ mờ hiểu ra.Tác giả có lời muốn nói: còn tiếp, nhiều lời góp ý, tôi sẽ ghi nhận!Đây là đoạn văn tôi viết thật bình tĩnh, tôi cảm giác mình rất dụng tâm, cũng hy vọng có mọi người thấy thích. CHƯƠNG 41Cuối cùng thì kì thi tốt nghiệp trung học cũng đã kết thúc, những bạn học khác đều có gư