
Lisa không bận tâm tới vết thương trên tay, run rẩy lại gần An An hơn, khẽ gọi: “An An…”
“Sáng sớm mới tỉnh dậy, đầu óc còn hỗn loạn, thấy đống ảnh chụp đó tôi cứ tưởng anh ấy theo dõi, đề phòng tôi, nhưng nếu vậy anh ấy đến thăm tôi để làm gì? Chuyện tôi về thành phố H, ngoài chị ra chỉ có mình Lương Viễn biết.” An An bình tĩnh dõi mắt lên ngọn đèn trên trần, chậm rãi lên tiếng.
Rời khỏi nhà nghỉ, yên tĩnh một mình, cô hồi tưởng đi hồi tưởng lại cuộc cãi vã giữa bọn họ. Lòng đau nhức nhối, cô thầm nhớ tới quãng thời gian ấm áp êm đẹp trước đó, rồi lại nhớ tới bộ dạng xem thường của anh ta khi ấy.
Ngoại trừ nỗi khổ sở, cô còn phát hiện ra đôi chỗ bất thường.
Rõ ràng trên đường tới nhà nghỉ cô mới biết thân phận của Tập Mặc Nhiên qua miệng Lương Viễn, tại sao lúc tới nơi, anh ấy lại bảo cô đã sớm tỏ tường? Cô không lên tiếng giải thích vì ngữ khí của anh tựa hồ chắc nịch, nếu anh đã nhận định là vậy, giải thích còn có nghĩa lý gì? Anh không tin, cô cũng không muốn nhiều lời. Nhưng tại sao anh ấy lại nói thế? Nếu như không phải có kẻ đơm đặt bịa chuyện, thì sao anh ấy lại nghĩ vậy?
Lisa không thể đáp lại, đôi mắt chị ta ánh vẻ hốt hoảng, chột dạ, chấp nhận và đau đớn.
An An không nhìn chị ta, giọng nói cơ hồ mờ mịt, song cực kỳ đanh thép: “Tô Thần Thần cho anh ấy uống cái gì?”
Lisa mềm nhũn chân tay, đứng cũng không vững, hồi lâu sau, tựa như ngầm thừa nhận, chị ta chậm chạp đáp: “Lúc Tô Thần Thần tới, anh ta đã say khướt… Con bé cho anh ta uống thuốc mê…”
“…Thuốc mê ư?”
An An hơi lia mắt sang, Lisa suy sụp, gật đầu nói: “Thuốc đó làm sinh ra ảo giác, bán đầy ở hiệu thuốc…” Chị ta dứt lời, thấy An An nhắm nghiền mắt lại, lòng cũng run rẩy theo, sau cùng bồi thêm một câu: “Tô Thần Thần nói, anh ta cứ tưởng… là em…”
Trong phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng, yên ắng tới nỗi phảng phất chỉ còn lại tiếng hít thở. An An mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: “Tưởng là tôi thì sao? Tôi cũng đâu còn trong sạch, tôi bẩn lắm!”
Lisa biến sắc: “An An!”
An An buông giọng bất cần: “Vả lại, chấm dứt hết rồi, anh ta muốn yêu ai thì yêu!”
Cô nói năng thản nhiên, nhưng toàn thân toát vẻ chán nản, Lisa thấy vậy liền không kìm lòng nổi: “An An… Chị làm tất cả vì sự nghiệp của em, thành danh là khát vọng từ lâu của em, chị không muốn vì anh ta mà em bỏ quên ước ao của mình… Tuy rằng em là người lý trí, nhưng tình yêu là nhược điểm trí mạng của em, chị không muốn em…”
“Chị thực sự nghĩ tốt cho tôi?” An An cắt ngang, ánh mắt bùng cháy như ngọn đuốc: “Chị chia rẽ chúng tôi, vì lo lắng cho sự nghiệp của riêng tôi, hay thực chất là vì tư lợi cá nhân?”
Nếu như những câu nói trước đó khiến Lisa áy náy hoảng hốt, thì câu nói này gần như khiến chị ta tuyệt vọng hoàn toàn. Gương mặt chị ta trắng nhợt, lắp bắp kêu: “Tất… Tất nhiên, chị sao lại, sao lại vì bản thân được chứ?”
An An nhìn chòng chọc vào chị ta, khiến Lisa bất thần muốn bỏ chạy, cô hơi cau mày, buông giọng điềm nhiên: “Lisa, chị thích tôi phải không?”
Chương 34
Lisa chấn động toàn thân, miễn cưỡng đỡ lấy tay vịn sô pha mới không ngã xuống, giọng nói run run nhưng không có ý phủ nhận, hồi lâu sau mới thốt: “Chị…”
“Trước đây tôi cứ tưởng vì tôi theo chị khá lâu, nên chị thân cận với tôi hơn với người khác là lẽ đương nhiên. Vì thế chị mới ít khi trách móc, nổi cơn lôi đình với tôi, hơn nữa còn cực kỳ để tâm chớp lấy cơ hội giùm tôi…” An An nhìn chằm chằm vào cái gạt gàn vỡ, không màng tới vẻ mặt của Lisa: “Nhưng sau này, chẳng lẽ chị không nhận ra tôi đã phải cố gắng tránh chị ra sao ư? Tôi cố gắng không trò chuyện với chị, không tiếp chuyện, để chị tự mình hiểu ra.”
Sao chị ta lại không phát hiện ra An An khác thường chứ. Trước đây bọn họ hay thoải mái đùa giỡn với nhau, nhưng dạo gần đây, có lúc không nhịn nổi, chị ta hay chê cô “kỳ quái”, nhưng An An chỉ hờ hững, không hề đáp trả. Tuy mặt mày Lisa tái nhợt, nhưng thần thái tựa hồ điềm tĩnh dần. Nỗi phân vân, lo sợ, mặc cảm dồn nén trong lòng bấy lâu rốt cuộc cũng được trút ra, tuy đau khổ, nhưng đáy lòng chị ta bất thần thấp thỏm chờ mong.
“Em… Sao em lại biết…?”
“Năm trước lúc tới công ty ký bộ ‘Hồng trần phá”, tôi bắt gặp chị đang giáo huấn A Nhan. Khi ấy tôi lờ mờ phát hiện ra điểm bất thường… A Nhan có tiềm năng hơn tôi rất nhiều, đúng chứ? Nhưng chị lại luôn miệng trách mắng, cau có với con bé ấy, thậm chí cả với Tô Thần Thần cũng không hề khách sáo. So ra thì tôi còn kém cả Tô Thần Thần lẫn A Nhan, thế nhưng chị lại luôn chịu đựng mỗi khi tôi nổi giận.” An An lạnh nhạt liếc nhìn Lisa, thấy chị ta ngơ ngác thì nhoẻn cười nói: “Trong công ty giải trí, có người quản lý nào không đặt hết tâm tư vào nghệ sỹ có tiềm năng, xu thế phát triển tốt chứ, chỉ có chị là khác thường… Trong giới này, tình yêu đồng tính cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì, mọi người có lẽ cũng đã nhìn quen mắt rồi.”
Lisa bỗng nhiên sáng bừng mắt, cất giọng khẩn thiết: “Vậy An An, em…”
“Nhưng tôi không chấp nhận!” An An dứt khoát chặn họng, lạnh lùng nói: “Hôm đó lúc giáo huấn A Nhan xong, chị từng nói dây phải tôi, cả đời chị cũng không yên