
ên
– Làm thêm
Việt Anh nói rồi giơ hai ngón tay tạo thành chữ ‘V’. Lúc bấy giờ tôi mới để ý đến đồng phục nhân viên mà cậu đang mặc, trên tay còn bê một khay đồ ăn với hai cốc cafe.
– An đi một mình hả?
– Tớ đi với bạn.
– Vậy An về bàn đi nhé, lát tớ qua đó sau.
Tôi chẳng kịp nói năng câu gì thì cậu ấy đi mất. Tôi nhún vai rồi bước về bàn với Linh Trang. Nó đang nhìn tôi bằng ánh mắt gian xảo rồi cười hỏi:
– Ai đấy?
Tôi đem lại mọi chuyện kể cho Trang nghe. Con bé bắt đầu thêu dệt ra hàng tá những câu chuyện về một hotboy và một con bé ẩm ẩm ương ương nào đó theo môtip công chúa lọ lem.
– Rồi sẽ có một ngày, chàng hoàng tử sẽ đến và đem theo đôi giày thủy tinh tặng cho mày.
– Lạy hồn. Mày bay hơi xa rồi đấy, xuống đi không cảm lạnh đấy.
Tôi giả bộ ngửa mặt lên gọi trêu Linh Trang. Đang nói, đột nhiên tôi ngừng lại. Một tiếng đàn trong trẻo ngân lên. Người này đang chơi lại bài mà tôi vừa chơi nhưng nghe khác hẳn. Từng nốt nhạc mềm mại uyển chuyển như làm ngưng đọng cả không gian. Mọi người trong quán cafe đều yên lặng, say sưa lắng nghe. Dĩ nhiên tôi cũng không phải ngoại lệ. Tôi cố nheo mắt để nhìn thấy được khuôn mặt chủ nhân của những nốt nhạc này, nhưng vô ích. Tất cả những gì tôi nhìn thấy được lúc này chỉ là một bóng lưng.
Cho đến khi bản nhạc gần đến hồi kết thì cũng là lúc bác Lâm bê ra một ổ bánh thơm phức.
– Hay không? Con trai bác đấy
– Gì ạ? Con trai bác du học về rồi ạ?
– Ừ nó mới về.
Người bí ẩn kia kết thúc màn chình diễn của mình rồi đứng dậy. Anh ta bước xuống sân khấu, tiến về phía chúng tôi. Tôi cảm thấy hồi hộp. Lần đầu tiên được gặp người con trai độc nhất của bác Lâm, tôi cảm giác anh giống như một nhân vật bước ra từ trong truyền thuyết. Và tôi đã ước những gì đang xảy ra xung quanh tôi đều không phải sự thật khi mà người đang đứng trước mặt tôi đây lại là người nhỏ mọn mua tranh giày của tôi, cái người chèn ép tôi một cách quá đáng trong suốt bao nhiêu tiết học vừa qua. Phải, không ai khác ngoài ông thầy quái gở của tôi, chính là anh, Nguyễn Anh Quân !!!!
– Sao thầy lại ở đây???
Tôi bất giác hỏi một câu ngớ ngẩn
– Hỏi vô duyên. Nhà tôi, tôi không ở đây thì ở đâu!
– … – Tôi chết lặng.
Người mà bấy lâu nay tôi thầm ngưỡng mộ lại là con người nhỏ mọn hẹp hòi này sao? Làm sao có thể thế được. Không, tôi không tin. Thấy màn đối thoại chả đâu vào với đâu giữa tôi với Anh Quân, bác Lâm lên tiếng:
– Quân, con quen Tú An hả?
– Học trò của con ạ.
– Vậy sao. Tú An cũng là cô bé mà bố kể với con đấy. Thôi, mấy đứa tụi bây ngồi đó mà chia sẻ kinh nghiệm piano cho nhau đi, bố đi tìm mẹ con đã.
Nói rồi bác Lâm đi lên trên tầng. Tôi đần mặt nhìn cái người sở hữ bộ mặt hả hê đáng ghét đang ngồi xuống cái ghế đối diện. Anh vẫy tay gọi Việt Anh lại gần đó, thì thầm vài câu rồi ngay sau đó Việt Anh lại chạy mất. Còn Linh Trang, nhân vật duy nhất từ nãy tới giờ chẳng phát biểu câu nào, giờ lại tròn mắt ngây người nhìn theo cái bóng của Việt Anh sau khi cậu đi khuất. Xong, đủ hiểu rồi. Con bạn chí cốt của tôi bị “cảm nắng” rồi.
– Ai…ai đó mày? Có bạn gái chưa? – Trang khều khều tay tôi, thì thào như buôn bạc giả.
– Tao chịu chết. Mới gặp hôm qua.
– Sao mày bảo học cùng lớp mày?
– Cả lớp tính cả bạn ấy thì tao quen được 10 người, mày còn hỏi gì nữa không?
– Kinh dị thế.
Tôi với Trang cứ tiếp tục thì thầm rồi cười rúc rích, quên luôn cả một kẻ đáng ghét đang ngồi phái đối diện ngán ngẩm nhìn hai đứa chúng tôi. Sau đó Việt Anh trở lại với một khay đồ ăn thơm phức, bộ đồng phục nhân viên của cậu cũng được thay bởi chiếc áo len cổ lọ tối màu.
– Mấy đứa này làm xong bài tôi giao chưa mà đã đi chơi thế này hả?
Khỏi phải nói cũng biết câu nói vừa rồi là của “lão thầy” tôi. Tôi giả lơ, coi như không nghe thấy gì. Việt Anh cũng kéo ghế ngồi xuống.
– Đây là bạn của An hả? – Việt Anh nhìn Linh Trang rồi quay sang hỏi tôi.
– Ừ. Mình tên Trang. Mình học chung cấp 2 với Tú An
Tôi còn chưa kịp nghe xem Việt Anh hỏi gì thì con bé Linh Trang đã tranh phần trả lời. Xem ra có người “đổ” thật rồi. Thấy Trang trả lời, Anh Quân vội chen vào hỏi một câu làm tôi tức xì khói.
– Vậy là cô bé này học chung với con nhóc xấu tính kia hả?
– Dạ học chung cấp 2 thôi ạ. – Trang bụm miệng nhìn tôi.
– Thầy đừng mượn gió bẻ măng nhé. Ai xấu tính hơn ai chứ!
– Tất nhiên là em rồi. Chỉ vì một đôi giày mà thù tôi suốt từ đó tới giờ.
– Chứ không phải thầy cố tình bắt nạt em trên lớp ấy hả?
– Thế ai phi dép vào đầu tôi?
– Em đã nói là em không cố tình mà.
– Thế em làm gì mà không cố tình? Chẳng lẽ cầm dép lên ngắm xong thấy tôi thế là tiện tay làm rơi? Mà tôi phải công nhận là em lỡ chân chuẩn thật!
– Đã nói là em không cố tình mà.
– Tôi nghe bố tôi kể lại là có một cô bé rất ngưỡng mộ tôi, tưởng ai hóa ra lại là em. Thật thất vọng quá!
– Em cũng hết ngưỡng mộ rồi!
Tôi với anh cứ chí chóe làm ầm một góc, còn Việt Anh và Linh Trang thì ngược lại hoàn toàn. Hai đứa nó ngồi nói chuyện gì đó mà tôi cũng không để ý, chỉ thấy chốc chốc Linh Trang lại mỉm cười vẻ e thẹn, hai má đỏ ửng. Còn Việt Anh thì l