
i, mẹ nói xong chắc con còn thảm hơn. Tôi méo mặt đi chuẩn bị sách vở rồi tắt đèn đi ngủ sớm.
Hôm nay là Noel, ngày Chúa ra đời. Tôi cùng Linh Trang đã mất rất lâu để lên kế hoạch cho việc đi chơi với Lam với Thùy với Việt Anh vào ngày hôm nay nhưng sau đó Linh Trang lại không thể đi. nó gửi cho tôi một tin nhắn.
“Tú An, xin lỗi nhớ chắc tao không đi với bọn mày được đâu. Tối nay tao phải đi cùng gia đình mất rồi. Xin lỗi các bạn hộ tao nhớ”
Mất cả công lên kế hoạch bàn tới bàn lui, rồi cả Việt Anh, Dương Thùy và Hồng Lam nữa. Tôi cũng chẳng hiểu vì đâu mà tự dưng Việt Anh lại có thể nhảy vào đi cùng một đám chỉ toàn con gái, cho tới khi tôi thông báo lại cho tất cả mọi người là Linh Trang sẽ không đi được thì mặt Việt Anh xị xuống như bị dội nước. Xem ra sắp tới có chuyện hay rồi đây.
Hôm nay tuy là Noel nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi được nghỉ học và càng kinh khủng hơn khi tôi chợt nhận ra là hôm nay có môn hóa, môn hóa đấy. Nhớ lại buổi tối hôm nọ, nhớ lại những gì mà mẹ nói với Anh Quân…ôi trời ơi. Ngời trên xe bus, do sắc mặt tôi thay đổi theo từng suy nghĩ nên trông rất khó coi. Chính vì thế nên trên xe ai cũng đang nhìn tôi với ánh mắt dè chừng. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục kéo dài thì e rằng điểm tới tiếp theo của tôi sẽ là trại tâm thần chứ không phải là trường học nữa. Nhưng hãy lạc quan lên, tối nay là giáng sinh rồi, tôi sẽ được đi chơi, được thấy nguời ta giả làm ông già Noel trong bộ đồ đỏ với chòm râu giả trắng muốt, được nhìn thấy một phố phường lấp lánh đèn hoa ấm áp trong cái rét thấu xương của tháng 12… Chỉ cần nghĩ tới đây thôi là tôi đã cảm thấy lâng lâng rồi.
Thay vào bộ mặt ngái ngủ như mọi hôm, tôi bước vào lớp với một vẻ mặt vô cùng hớn hở, có lẽ vì nghĩ về chuyện đi chơi khiến tôi cảm thấy phấn chấn hoặc cũng có thể vì hôm nay chúng tôi học buổi chiều. Vừa bước vào tới lớp, tôi nhìn thấy Lam và Thùy cũng hớn hở không kém. Tôi đặt cặp xuống chỗ và bắt đầu nói về buổi đi chơi. Xem ra không chỉ có mình tôi mong chờ buổi tối nay mà cả Thùy và Lam cũng vậy. Việt Anh thì liên tục kêu ca vì không được đi ngay lúc này. Chẳng hiểu Việt Anh bới đâu cái niềm tin mơ hồ rằng sẽ vô tình gặp Linh Trang vào tối nay và cu cậu cứ thế ngồi cười khiến người khác phát sợ. Tôi cứ vô tư cười đùa cùng đám bạn mà chẳng để ý xem xem xung quanh lớp như thế nào, cũng chẳng hề để ý rằng mình đang bị “chiếu tướng” bởi một cặp mắt ganh ghét.
Hai tiết đầu tiên trôi qua trong tiếng thở dài và nửa lớp thì nằm rạp hết xuống bàn. Đứa thì hí hoáy với cái điện thoại dưới ngăn bàn, đứa thì ngồi ngắm mấy cái bút như thể đấy là báu vật, đứa thì đang phiêu du trong thế giới giấc mơ… Kể cũng đúng thôi, không khí giáng sinh đang tràn về mọi nẻo, ai ai cũng háo hức được nhào ngay ra khỏi lớp để đi chơi vậy mà ngày hôm nay lại phải học ngay hai tiết văn buồn chán liền một lúc, lại còn là tiết đầu tiên nữa, ai mà chịu cho nổi. Tôi uể oải gấp quyển sách vào, đặt nó sang một bên rồi cũng nhoài người ra ôm lấy cái bàn.
– Ôi trời ơi hai tiết văn…
– Mày nghĩ hai tiết văn là đáng sợ sao? – Lam quay xuống nhìn bộ mặt bơ phờ của tôi rồi gãi mũi – Thế thì tao rất vui được thông báo cho mày một tin buồn là tiết tiếp theo là tiết hóa.
– Mày phắn đi. – Tôi lèm bèm – Vui với chả vẻ, đau khổ thì có. TT^TT
Sau một hồi kêu ca than vãn tôi ép mình ngồi thẳng dậy, lấy ra quyển sách hóa. Nhìn vào trang công thức mà tôi như nhìn bức vách. Chỗ thì hiểu lơ mơ, chỗ thì mù tịt. Mặc dù hóa lớp 10 ở chương tôi đang học cũng khá dễ và tôi cũng hơi hơi biết làm nhưng mọi thứ vẫn còn quá mịt mờ. Tôi ghét môn hóa không chỉ vì nó khó, còn một lí do nữa và nó là gì thì chắc ai cũng biết rồi đấy và cái lí do để tôi ghét môn hóa đến mức thậm tệ như thế hiện đang di chuyển vào lớp. Hôm nay anh mặc một chiếc áo len màu nâu sẫm bên trong mặc một áo sơ mi trắng cổ áo lộ ra ngoài, quàng trên cổ còn chiếc khăn len màu đen, trên tay còn vắt một chiếc áo khoác to đùng, trông chẳng giống ai. Thế mà mấy đứa con gái hám trai lớp tôi vẫn cứ tít mắt lên, miệng khen rối rít, đáng buồn là trong số đó có cả Lam.
– Này Lam, mày không sợ cái bạn trai bóng rổ bên 10a3 ghen à?
– Ghen gì. Đối với tao trai đẹp cũng như một tác phẩm nghệ thuật, mà đẹp là phải ngắm. Tao chỉ khen đẹp thôi chứ có yêu đâu mà nó ghen. Mày đừng có mà đi hớt lẻo đấy.
Lam nói một lèo rồi quay sang Thùy bàn tán tiếp. Trong lớp lúc này chẳng khác nào một cái chỡ vỡ, hội con gái thì nhao nhao lên bàn tán về ‘anh thầy’ đẹp trai đang ngồi trên bàn giáo viên xem xét giấy tờ, lũ con trai thì bàn nhau về việc sẽ đi đâu trong đêm Noel. Duy chỉ có mình tôi ngồi yên nhìn lớp nhốn nháo. Người đang ngồi phía trên kia nhíu mày nhìn xuống phía lớp học rồi đập bàn.
– Lạ thật thôi cái lớp này, trật tự hết xem nào. Có tin tôi phạt vài em ở lại cuối giờ không hả?
Lớp im phăng phắc, không một ai ho he. Thấy vậy, lông mày của Anh Quân mới từ từ dãn ra, anh tiếp tục cui xuống xem xét lại đống giấy tờ ngổn ngang trên bàn. Được vài phút, lớp tôi lại trở về trạng thái ban đầu. không chỉ thế mà ầm hơn c