
ôi rồi về thẳng. Tôi nhìn theo bóng nó mới đi rồi cũng lững thững đi bộ về. Nhìn quang cảnh xung quanh mà tôi mới thấy thấm thía cái câu nói: “Ở trong một thành phố càng phồn hoa, càng náo nhiệt bao nhiêu thì con người sống trong thành phố đó sẽ lại càng cảm thấy cô đơn lạc lõng bấy nhiêu.” Cô đơn là khi đứng giữa một chốn đông người mà bạn vẫn cảm thấy chỉ có một mình. Tôi rút tai nghe từ trong túi, cắm vào điện thoại, chọn bài hát rồi ấn ‘play’. Đường phố nhộn nhịp nhưng tôi không nghe thấy tiếng còi xe, dòng người đông đúc mà tôi chẳng thể nghe được tiếng nói, tôi vẫn cười vẫn sống nhưng không cảm nhận được niềm vui. Hiện tại tôi chỉ nghe thấy lời bài hát hòa vào cùng với giai điệu cất lên trong tai nghe.
“…
When the rain starts falling
You are here with me
Through the night you are all I see
But as I come closer
You would disappear
So I know that you were never really here…”
Tôi đã từng đọc được ở đâu đó người ta nói thế này, “Yêu thầm một người cũng giống như đeo tai nghe và mở nhạc ở mức to nhất. Người ngoài thì thấy thật tĩnh lặng, chỉ có ta mới biết bên trong đang điên cuồng gào thét như thế nào.”
Trời lây phây vài hạt mưa, tôi vẫn bước đi, co rúm vào trong mớ khăn áo lòa xòa. Lời bài hát vẫn cứ tiếp tục vang lên đều đều. Mọi chuyện đến đâu thì đến, tôi chẳng thể làm gì cả, cũng không nên suy nghĩ quá nhiều, bởi nếu một vấn đề có thể giải quyết được thì chẳng có gì cần phải lo lắng, mà nếu không giải quyết được thì lo nghĩ nhiều cũng chẳng giúp ích được gì, vậy tại sao lại phải tự làm khó bản thân như thế chứ? Nhưng có lẽ cái việc tự làm đau mình đã trở thành một bản ngã tự hình thành trong mỗi con người. Người ta cứ yêu thương rồi lại nghĩ ngợi nhiều, suy nghĩ nhiều rồi lại sinh ra nhiều phiền muộn rồi tự than vãn. Chung quy cũng chỉ là một cái vòng luân hồi luẩn quẩn giữa thương và nhớ. Cứ trách con người chỉ toàn làm tổn thương lẫn nhau nhưng thực ra cũng nhiều lúc bản thân tự làm đau mình đấy thôi, như tôi bây giờ chẳng hạn. Có những thứ dù ta không muốn nhưng chúng vẫn cứ xảy đến và tôi thì chẳng thể lường trước được điều gì sẽ xảy đến với mình.
Tôi hít hà cái không khí lạnh lẽo ấy rồi thở ra một lớp khói mỏng, đây là một trong những lí do tại sao tôi yêu mùa đông đến thế. Lớp khói đục mờ dần trong không khí rồi hoàn toàn tan biến mất như thể nó chưa từng xuất hiện. Tôi đẩy cửa bước vào nhà, đặt xuống cuốn sách rồi bắt đầu dọn nhà. Mẹ và chị dâu đi chợ từ sớm, lão anh trai thì cũng dắt xe đi luôn ngay sau khi mẹ và chị vừa ra khỏi nhà và thế là còn mỗi tôi ở nhà với một đống thứ cần dọn dẹp.
Sau một hồi lăn lộn mỏi rã rời cột sống tôi đã dọn xong được phòng ngủ, phòng bếp và tầng 3. Tôi còn phòng khách và tầng 4 nữa thôi là có thể hoàn thành xong công việc của mình mà đi ngủ một giấc cho đẫy mắt, đó quả là một phần thưởng đáng để mơ ước vào ngay lúc này.
Tôi tiếp tục xách xô nước cùng với cái giẻ tiếp tục đi làm cái “nhiệm vụ cao cả” của mình. Đến khi tôi vừa lau dọn xong phòng khách thì cũng là lúc ông anh tôi đẩy cửa bước vào, đi theo sau còn có một người nữa, đó là Anh Quân. Kể từ sau buổi tối hôm ấy tôi chẳng nói chuyện với anh mà cũng chẳng có cơ hội để gặp bởi sau buổi hôm đó chúng tôi được nghỉ tết. Tôi không biết lúc bật điện thoại lên anh có thấy bao nhiêu cuộc gọi nhỡ của tôi không nhưng anh đã không gọi lại, cũng không nhắn tin. Điều đó như một con dao cứa vào cái tôi của một đứa đang đơn phương, khiến cho bao nhiêu hy vọng giờ đều trở thành một màu sắc xám xịt của sự tự ti và tôi cảm thấy bị tổn thương. Hẹn tôi ở phòng truyền thống để tập duyệt lần cuối mà anh không đến rồi sau đó lại đẩy tiết mục lên thời gian sớm hơn 10′. Anh hoàn toàn có thể nói thẳng ra với tôi rằng anh không cần tôi đệm đàn nữa. Câu nói đó ừ thì công nhận rằng tôi sẽ buồn đấy, ừ thì tôi sẽ suy nghĩ nhiều hơn đấy nhưng thà rằng như thế còn hơn là bị “hất cẳng” một cách bất ngờ như thế này. Tôi cũng muốn nói chuyện với anh lắm đấy, cũng muốn coi như không có gì xảy ra lắm đấy nhưng mỗi khi nghĩ đến điều đó là tôi lại không muốn gặp anh nữa. Con người ta khi bị tổn thương quá nhiều lại đâm ra ích kỷ và dở hơi như thế đấy.
– Dọn nhà à? – Anh tôi đặt mũ bảo hiểm lên tủ giày rồi cười cười, rõ ràng là lão anh già lấy cớ ra khỏi nhà chỉ để trốn việc.
– Lên dọn nốt tầng 4 với em đê. Có mấy cái chậu nặng lắm, không bê được. – Tôi dửng dưng nhìn cái bản mặt đáng ghét của lão anh trai rồi quay lưng đi lên tầng. Đang đi như nhớ ra điều gì đó tôi lại quay lại nói thêm. – Không làm em mách mẹ.
“Mách mẹ” là cái trò muôn thuở của tôi mặc dù hình như nó cũng dần trở nên rất vô tác dụng. Tôi cố tình không quan tâm đến sự hiện diện của Anh Quân mà hình như anh cũng chẳng thèm đoái hoài đến điều đó. Tất cả mọi việc mà anh làm từ khi đến là im lặng. Tôi có cảm giác như lúc anh mới đến, khuôn mặt vẫn còn rạng rỡ, vẫn vui vẻ, vẫn còn vương lại một nét cười nhưng từ khi trông thấy tôi gương mặt anh lại xị ra như nhúm giẻ khô để lâu ngày đem vứt vào chậu nước.
Lão anh tôi vốn cũng không định lên giúp nhưng nghĩ đến