Insane
Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Định Mệnh Là Những Chiếc Giày

Tác giả: LuTeee

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326313

Bình chọn: 8.00/10/631 lượt.

ghế, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cánh tay Bảo Khánh gọn gàng trong tay Anh Quân. Tôi thở hắt ra, vò vò cái đầu con mèo, cố gắng nhếch miệng lên tạo thành một nụ cười. Chưa bao giờ trong đời nụ cười của tôi lại nặng trĩu như thế.

– Mày đi được không đấy? – Anh tôi ẩy đầu tôi một cái hỏi. Tôi nhíu mày nhìn lên rồi gật gật một cách yếu ớt.

Đến khoảng 11h30 tất cả mọi người gồm gia đình tôi, gia đình bác Lâm và chị bảo Khánh cùng ngồi trên tầng thượng của một quán cafe ở bờ hồ. Mọi người cùng nhau cười nói vui vẻ bàn tán chuyện phiếm còn tôi thì ngồi im một góc nhìn cốc sinh tố đã vơi 2/3 của mình. Anh Quân đang đứng cùng Bảo Khánh ở chỗ lan can, hai người họ đứng ncahj nhau trông mới đẹp đôi làm sao, tôi có tư cách gì mà xen vào? Tôi thì có gì mà dám mơ mộng mình với Anh Quân? Hoàn toàn chẳng có gì. Ngay từ đầu vẫn là tôi cố chấp, vẫn là tôi bướng bỉnh ngang ngạnh, là tôi ấu trĩ để con tim mình rong ruổi chạy theo anh để rồi chạy hoài chạy mãi thì ngã nhào. Tôi như người đi trên sa mạc lâu ngày nhìn thấy hình ảnh lấp lánh của nước nhưng khi chạy lại gần thì ở nơi đó chỉ toàn là cát khô, còn anh giống như dòng nước mát khiến tôi lầm tưởng. Đó người ta gọi là hiện tượng ảo giác ốc đảo trên sa mạc.Tưởng rằng vậy nhưng thực ra không là không có thật. À ừ thì đúng rồi, ảo giác mà, đã là ảo giác thì có thật bao giờ đâu. Ngay lúc này tôi chỉ muốn về nhà và ngủ một giấc, sáng mai dậy tôi sẽ coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra hoặc đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ kinh khủng mà tôi chẳng bao giờ muốn gặp lại nó lần hai.

Những tia pháo hoa lóe sáng trên bầu trời rồi tắt lịm như những vệt màu của sự hy vọng trong tôi, đẹp đẽ, lấp lánh nhưng rồi vụt tắt rất nhanh. Bầu trời đêm lại nuốt lấy tất cả, bao gồm cả những tia pháo hoa đẹp đẽ lấp lánh ấy, chúng chỉ đẹp khi xuất hiện vào ban đêm và trở nên mờ nhạt khi mặt trời lấp ló sau những đám mây. Mọi người đều hướng lên trời để chiêm ngưỡng vẻ đẹp chớp nhoáng ấy, họ trầm trồ khen ngợi, họ quay phim chụp ảnh, họ chỉ chỏ cho nhau xem, họ cười nói với nhau. Còn tôi khác hẳn với tất cả mọi người, tôi nhìn những tia pháo hoa đẹp đẽ ấy một cách lãnh đạm , chẳng ai có thể tìm thấy một tia thích thú trên khuôn mặt tôi, đơn giản vì tôi không hề lấy làm thích thú, tôi không vui. Pháo hoa có đẹp thế chứ đẹp nữa tôi cũng không thể nào mà vui cho nổi. Tôi đã quá mệt khi ưứ giữ mãi nụ cười trên mặt, đây là lúc cho tôi quay trở về với tâm trạng thực của mình, bởi mọi người xung quanh đều đang ngước mắt nhìn lên bầu trời, sẽ không ai để ý tới nét mặt của tôi, như vậy tôi buồn sẽ dễ hơn. Nhưng tôi đã lầm, một khi đã quay trở về với tâm trạng buồn ủ dột thì sẽ rất khó để có thể cười lại như trước và thế là tôi gục đầu vào vai mẹ giả vờ ngủ, tôi không muốn bị tra hỏi về đôi mắt đỏ hoe của mình, tôi không muốn Bảo Khánh dùng con mắt ấy để nhìn tôi hiện tại. Và thế là tôi ngủ trên vai mẹ.

Tạm biệt năm cũ. Năm cũ qua đi chớp nhoáng như những tia pháo trên bầu trời đêm huyền ảo. Mọi thứ hãy trôi đi nhé, xui xẻo hãy trôi đi, chuyện cũ hãy qua đi và có lẽ tôi cũng sẽ đặt lại con tim này rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Hạnh phúc ở đâu đó quanh ta…

Hạnh phúc tắc đường nên đến muộn…

Hạnh phúc là một thứ chỉ có ở trong truyện cổ tích mà hồi bé tôi hay nghe bố kể trước khi đi ngủ…

Hạnh phúc không phải tôi…

CHƯƠNG 27: LỜI THÚ TỘI.

Những ngày tết tiếp theo tôi chỉ nằm dài ở nhà, hết ăn rồi ngủ rồi vẽ rồi lại ngủ và ăn. Tôi cứ tuân theo cái vòng luẩn quẩn đó cho đến khi chuẩn bị đi học lại. Suốt cả mấy ngày nghỉ tết tôi đều tránh xa những đồ công nghệ như laptop hay điện thoại, chỉ trừ có máy nghe nhạc còn lại hầu như tất cả đều hết pin còn tôi thì chẳng buồn cắm sạc, cứ để kệ chúng nằm lăn lóc ở một xó phòng chỉ khi nào chuẩn bị đi học thì tôi mới tìm cắm sạc cho cả điện thoại và cả laptop.

Điện thoại vừa bật lên, một đống cuộc gọi nhỡ từ Hạ xổ ra che kín vả màn hình điện thoại, vài ba vài tin nhắn của Linh Trang rủ đi chơi, mấy cái tin nhắn quảng cáo từ nhà mạng… Sau khi xem xong một lượt chắc chắn rằng tôi không sót bất kì một cuộc gọi nhỡ hay một tin nhắn nào tôi cảm thấy lòng mình hơi trùng xuống. Rốt cục thì tôi đang mong chờ điều gì vậy? Chờ đợi tên của anh sẽ xuất hiện trong mục gọi nhỡ sao? Hay là thấy tên anh lẫn đâu đó trong phần tin nhắn? Không, ngoài cái danh bạ ra thì trong điện thoại di động của tôi chẳng còn chỗ nào có tên anh cả. Tôi đã chờ đợi, tôi đã hy vọng nhưng rồi cái kết quả lại chẳng khác nào tôi đang tự hắt xô nước lạnh vào mặt mình. Tôi nhếch mép tự giễu bản thân, bây giờ là giờ nào rồi mà còn ấu trĩ mơ mộng những điều vớ vẩn viển vông như thế. Tôi hít một hơi thật sâu tự trấn an mình rồi mở đọc tin nhắn của Hạ, chẳng có gì nhiều ngoài việc nó rủ tôi vẽ bài tham gia cuộc thi kia cùng với nó. Xin lỗi nhưng tâm trạng tôi hiện giờ chẳng đủ để thi thố gì cả mà hình như tôi cũng không có duyên với mấy cái cuộc thi kiểu như thế này cho lắm.

Ngày đầu tiên đi học sau tết tôi cũng không biết phải dùng từ gì để diễn tả, một số thì hào hứng vì sau bao nhiêu ng