
Hân và Lucia biết, nhờ họ xin nghỉ phép ở trường và cả ở công ty nơi tôi đang thực tập. Sải từng bước chân thật nhanh về phía cổng tôi chỉ muốn lao nhanh về nhà. Tôi bắt một chiếc taxi rồi đọc địa chỉ. Tôi nghĩ đến hình ảnh của mẹ, nghĩ đến ông anh trai đáng ghét, nghĩ đến thằng nhóc đang ở nhà quấy nhiễu chị dâu tôi. Đã quá lâu tôi không trở về, đã quá lâu để tôi quên mất cảm giác ấm áp khi được trở nên nhỏ bé trong vòng tay của gia đình. Một cảm giác cay cay ở sống mũi trực trào lên khoé mắt, tôi hạ kính xe xuống để có thể ngắm rõ hơn bầu trời đêm của Hà Nội. Tôi đã vượt 9200km để lại một lần nữa có thể được ngắm bầu trời thân thương này. Từng đợt gió ùa vào xe mang theo hơi thở nồng nàn của hoa sữa. Tôi nhắm mắt và cảm nhận vị gió lành lạnh của buổi đêm, hiện ra trong trí tưởng tượng của tôi là bầu trời thu trong veo, ánh nắng trở nên yếu ớt đổ dài ở những thềm cửa, lẫn trong không khí là hương hoa sữa, là mùi cốm thơm nức mũi, là cái gió heo may của mùa thu. Tôi chợt tự hỏi mình rằng tôi đã để lỡ mất bao nhiêu cái mùa thu dịu dàng đến thế để giờ đây khi trở về đây tôi lại xúc động tới mức muốn ôm tất thảy mọi thứ vào lòng.
Khi tôi về đến nhà đã là 12 rưỡi đêm. Đứng trước nơi tôi đã từng có bao nhiêu kỉ niệm cảm giác giống như tôi chỉ là đi chơi về muộn chứ không phải là vừa bay cả một chuyến bay dài để có thể đứng ở đây. Nhìn cái chuông màu trắng trên cửa tôi đoán là anh tôi phải thay lại mấy lần cái chuông này rồi. Tôi do dự một hồi rồi mới đưa tay lên ấn chuông, tôi không muốn khiến mọi người thức giấc nhưng tôi cũng không thể cứ đứng ở ngoài cửa như thế này cho tới sáng được. Đợi một lúc tôi mới thấy cửa trong lạch xạch mở, tôi có thể hình dung ra hình ảnh mẹ tôi lầm bầm chửi rủa rằng không biết đồ thần kinh nào còn đến vào cái lúc nửa đêm như thế này nữa. Người mở cửa là anh trai tôi, lão ấy thò mặt ra rồi hỏi bằng chất giọng ngái ngủ đặc sệt.
– Ai đấy?
– Em đây.
– Em nào?
– An. Trời ạ anh trai già quá nên quên cả em gái rồi hả?
Nghe thấy tiếng tôi bông đùa lão ấy mởi vội vàng mở cửa rồi định đi gọi mọi người nhưng tôi ngăn lại.
– Thôi cũng muộn rồi anh để yên cho mẹ với chị ngủ đi. Em cũng muốn nghỉ một chút.
– Sao tự nhiên lại về thế? Mà còn về vào cái giờ giấc quái thai nữa chứ.
Anh tôi xách hết đống đồ của tôi vào nhà rồi hỏi han. Gọi là hỏi han chứ tôi thấy ông anh già đang mượn cớ để nói tôi quái thai thì đúng hơn.
– Nhớ nhà nên về. Thôi thôi mai có gì chuyện trò sau nhé, em muốn nghỉ một lát.
– Ừ để anh lên bế thằng cu sang bên phòng này đã. Phòng mày để trống mãi cũng chẳng làm gì nên anh cho thằng nhóc sang đấy. Không giận chứ?
– Có, đương nhiên là có rồi. – Tôi nhăn mặt. – Cơ mà thôi không sao .
– Này mày cũng 20 tuổi đầu rồi đấy, không lớn hơn được à?
– Không =))
Tôi cười rồi lên phòng. Phòng tôi vẫn thế chỉ có điều là góc phòng chất một đống đồ chơi và trên giường có một thằng nhóc tầm 2 tuổi đang say giấc. Tôi mỉm cười rồi xoa xoa đầu thằng nhóc, nó có cái mũi giống anh tôi còn cái miệng y hệt như chị tôi. Đợi anh tôi “vác” thằng nhóc con sang bên phòng lúc ấy tôi mới vứt đống đồ của mình lên bàn rồi tựa người vào ghế. Cảm giác tôi mới chỉ đang học cấp 3, cảm giác sáng mai thức dậy là tôi sẽ lại xấp xấp ngửa ngửa vội vội vàng vàng đi học cho kịp giờ, nhưng tiếc là cảm giác ấy giờ chỉ còn là kỉ niệm. Tôi đã ngủ một giấc đẫy mắt lúc còn ở trên máy bay nên giờ tôi không tài nào ngủ được nữa. Tôi mở đống bài tập ra ngồi nghiềm ngẫm một lúc, tôi đang là sinh viên năm cuối, bài tập và đồ án cũng vì thế mà dày hơn so với bạn bè bằng tuổi. Đã có một thời tôi cảm thấy biết ơn vì bài tập của mình thật là nhiều vì tôi có thể vùi lấp tuổi đời của mình vào đó để quên đi quá khứ còn bây giờ thì tôi lại chỉ muốn quẳng nó đi vì nó nhiều đến mức quá đáng.
Người ta thường hay nói: “ai thức đêm mới biết đêm dài” còn tôi lại chẳng thấy thế. Buổi đêm trôi qua một cách nhanh chóng và lặng lẽ. Tôi cứ ngồi nghĩ về mớ bòng bong trước mặt mãi cho đến khi trời gần sáng mới đi ngủ. Lúc tôi mở được mắt đã là gần 8 giờ. Như thường lệ tôi đánh răng rửa mặt và xuống dưới tầng. Ngay khi vừa nhìn thấy tôi mẹ đã đánh rơi cả đống quần áo trên tay xuống sàn vì bất ngờ.
– An đấy à? An phải không con?
– Con chào mẹ.
– Con về từ bao giờ thế?
– Dạ con mới về đêm hôm qua, con mệt quá nên ngủ quên, bây giờ mới dậy mẹ ạ.
Tôi đứng ở cầu thang cười cười rồi sau đó chạy đến ôm chầm lấy mẹ.
– Mẹ ơi, con nhớ mẹ.
– Nhớ sao bây giờ mới về? Mẹ còn tưởng mày chả về nữa cơ. Thôi đừng có bôi nước mũi vào áo mẹ nữa. Con gái lớn rồi, nín đi.
Tôi bật cười vì câu nói của mẹ. Mẹ giữ lấy vai tôi rồi nhìn từ trên xuống dưới.
– Để mẹ xem xem mày thế nào. Ổ ôi sao gầy thế hả con? Người như cái bộ gọng thế này á? Ở bên đấy lại bỏ bữa hay sao mà gầy thế?
– Gầy ạ? Con thấy con béo ra ý. Con tăng mấy cân cơ mà. – Tôi nhìn lại mình từ đầu đến chân.
– Ừ, nhưng đối với mẹ lúc nào mày cũng chỉ gầy gầy nhỏ nhỏ con con thôi.
– An về đấy hả? Học tập thế nào? Hôm qua chị có nghe anh kể là em về, định sang hỏi thăm nhưng anh lại bảo