Teya Salat
Định Mệnh Nghiệt Ngã….

Định Mệnh Nghiệt Ngã….

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324902

Bình chọn: 10.00/10/490 lượt.



chóng. Trường và Đỏ cùng lại chổ tôi, còn cả Tuấn nữa. 3 người cùng nói :

– Đi xuống nhà con Thảo

Tôi chợt nhớ tới những lời nói của 3 người con gái kia. Tôi thương cho họ, tôi lo cho họ, tôi

sợ họ sẽ đau lòng vì tôi. Tôi thấy tôi rất có lỗi với họ. Dù rằng đâu phải tôi ép 3 người ấy

thương tôi? Mà tại sao họ lại thương tôi cơ chứ. Chán thế không biết. Tôi gạt phắt những

lời đề nghị của 3 người ấy và nói :

– Tôi không cần đến 3 người. Chào !

Rồi tôi bước đi không cần đếm xỉa tới cảm giác của họ như thế nào. Nhóc V.A lon ton chạy

theo tôi rồi nói :

– Chị ơi ! em đi chơi với bx em nghe

– Ừh đi đi

– Khi nào chị về thì nhớ gọi điện cho em nghe

– Biết rồi

Thêm nhóc V.A nữa, bữa nay nó cặp với con Oanh. Khi nào 2 đứa nó cũng cặp kè, cũng đi

chơi, nó quên mất chị nó. Nhìn bọn nó mình lại muốn có bf ^^! Nhưng người mình thương

thì lại không thể quen được. Với lại tại vì là ” con nhà giàu ” nên chẳng ai dám ” kưa ” dù là

rất thích. Chợt nghĩ lại mình định đến nhà con Thảo thì tôi lấy xe và chạy ra.

Không ngờ đụng mặt thằng Tuấn và Trường. Tôi chạy vụt qua mặt bọn nó. Đến nhà con

Thảo. Có lẽ giờ này không có ai ở nhà, ba mẹ nó ít khi ở nhà. Tôi liền mở cửa và vào nhà.

Nó từ trên lầu chạy xuống và tới ôm chầm lấy tôi :

– Cuối cùng mày cũng đến. Tao sợ lắm D ơi !

Tôi vỗ về nó giống như mẹ dỗ con vậy :

– Thôi được rồi ! Tao đến rồi. Đừng như thế nữa

Nhìn khuôn mặt hốc hác của nó. Nhìn đôi mắt sưng mọng, có lẽ khóc nhiều lắm. Thấy

thương nó lắm. Tôi như quên hết tối hôm đó. Nó đưa tay lên sờ má tôi rồi nói :

– Hôm đó tao tát mày, chính tay tao đã tát mày. Sao mày không trách tao?

– Nếu trách mày thì tao đâu phải là D

– D….

Nó chưa nói hết câu thì khóc nấc lên trông rất tội. Nếu hôm đó tôi không đến kịp thì liệu

ngày hôm nay nó còn bình tĩnh như vậy không?

Rồi nó nói tiếp :

– Nếu hôm đó không có mày thì tao…..

Lại khóc tiếp. Tôi ôm nó vào lòng. Tôi nói :

– Chuyện qua rồi. Không có gì là quá muộn, sao không đi học?

– Tao cứ nghĩ rằng mày không coi tao là bạn nữa. Tao không có mặt mũi gặp ai nữa mày

àh.

– Dù mọi người có quay lưng với mày, dù ai nói gì mày. Dù mày là con người ra sao thì

trong tao. Trong trái tim này, trên thế giới này luôn có người luôn sát cánh cùng mày.

– Cảm….ơn….mày ! Cảm ơn nhiều lắm

Tôi đẩy nó ra và nói với nó, kèm theo một nụ cười. Rất tươi :

– Thôi cười nào. Giờ qua nhà với tao. Rồi tao thay đồ, tối nay tao với mày sẽ đi chơi. Chỉ có

tao với mày. 2 ngày nay ở nhà chắc như người rừng rồi chứ gì.

Nó đã cười. Nó kêu tôi chờ nó thay đồ.

………………………………. Khi nó lên xe tôi thì cũng là lúc trước mặt tôi là đám của Tuấn . Thằng Bin, thằng Hiếu,

Thành, Rin và cả Bon nữa khiến cho tôi không khỏi ngạc nhiên. Mọi người nhốn nháo :

– D ! Mày làm gì mà phải tha thứ cho con này ! Loại nó vứt đi được rồi

– Chính nó quay lưng lại với tụi mình đấy

– Mày còn nhớ những gì nó đối xử với mày không?

– Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn vậy mà chỉ một phút chốc làm tình bạn vỡ đôi.

– Thật hết biết

– Mày còn mặt mũi mà gặp bọn tao nữa àh Thảo?

Tôi chưa kịp nói gì thì thằng Tuấn bước lên :

– 16 năm trời lớn lên cùng nhau. Mày làm tao thật bất ngờ. Vì tao đau giùm con D, người

luôn lo lắng quan tâm cho mày. Bất chấp mọi thứ vì mày. Thế mà mày xem mày đã làm gì

nó? Mày thử nhớ lại đêm hôm đó mày khiến nó như thế nào? Trước giờ ai đánh nó? Tao

nghĩ đã tới lúc bộ ba chúng ta nên không còn. Đi Duyên !

Tôi nghe từng câu, từng chữ của bọn nó. Con Thảo thì đứng im như tượng. Tôi bước lên :

– 16 năm trời quá đủ để tha thứ cho một người !

Con Thảo quỳ thụp xuống. Tôi lại kéo nó dậy, bọn kia cũng hoảng hốt lại kéo nó lên. Nó

không chịu đứng dậy mà nói :

– Thảo biết Thảo sai xin mọi người đừng nói nữa !

Rồi sau đó nó chỉ biết ôm mặt khóc nức nở. Tôi ngước lên nhìn tụi kia bằng con mắt hình

viên đạn :

– TỤI MÀY QUÁ ĐÁNG !

Vậy mà bây giờ trước mặt tôi là một đám người lạnh lùng, đặc biệt là Tuấn, khuôn mặt

lạnh như tiền, đôi mắt nhìn mọi thứ vô hồn. Nó cứng nhắc nói :

– Dù nó có làm gì thì không bao giờ tao tha thứ. Trong mắt tao nó như một cái gai vậy.

Tao nhìn nó giả tạo quá ! Nếu chơi với nó thì đừng nhìn mặt tao với bọn này nữa. Nói đi !

Trời ơi ! Lại một lần nữa tôi khó xử. Cứ đấy tôi vào tình thế không biết phải làm sao. Hỏi tôi

phải làm gì đây? Tôi liền đáp :

– Tao không chọn được

– Phải chọn

Nhìn Tuấn lúc này sợ hơn cả. Tôi biết tính nó không dễ tha thứ cho một ai cả. Mắt nó như

tha thiết tôi một điều gì đó. Nhưng tôi không thể mất đi người bạn này, càng không thể

mất đi nhóm bạn ấy, trong đó còn có người tôi thương đó là Trường. Tôi ôm con Thảo và

nhìn thẳng vào mắt thằng Tuấn. Tôi lên tiếng :

– Dù thế nào đi nữa tao cũng phải ở bên cạnh nó

– Được ! chính mày nói

Thế rồi bọn nó lên xe và cả đám rồ ga đi. Bọn nó đi rồi, tôi kéo con Thảo dậy :

– Không được nói, đi qua nhà tao rồi tao với mày đi chơi cho khuây khoả.

Con Thảo nó khửng lại và nói :

– Vì tao mà mọi người quay lưng lại với mày đó. Mày hãy đi đi.

– Thế mày không coi tao là bạn?

– Có nhưng…..