Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đồ chơi của tổng tài

Đồ chơi của tổng tài

Tác giả: Ngân Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211481

Bình chọn: 7.5.00/10/1148 lượt.

cho người ta không thể tâm bình khí hòa mà tiếp nhận, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi dưới, cầm cái này không nói gì.

“Tôi đưa cô đi xem! Theo sát chút, miễn cho lạc đường.” Đỗ Thiên Trạch giọng điệu chọc ghẹo lên tiếng, khóe môi lại cất dấu một vòng cười thầm, giống như cười đắc ý.

Đi thẳng đến chỗ cưỡi ngựa, Hạ Cảnh Điềm từ nhỏ đã muốn cưỡi ngựa một lần, nên rất kích động, trông thấy Đỗ Thiên Trạch tiếp tục đi lên phía trước, Hạ Cảnh Điềm thì dừng lại, nhìn qua rào chắn những con ngựa mà sững sờ, Đỗ Thiên Trạch cảm giác sau lưng không có tiếng bước chân, quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm ngẩn người, không khỏi quay trở lại, “Có muốn thử một chút hay không?”

“Tôi được không?” Hạ Cảnh Điềm có chút nhỏ giọng hỏi.

“Nói nhảm, tôi cho cô thẻ rồi, như thế nào không thể thử?” Đỗ Thiên Trạch bất đắc dĩ liếc nàng.

Lập tức có người thuần ngựa dẫn tới một con, mà Đỗ Thiên Trạch đã nhanh nhảu cưỡi lên một con khác, Hạ Cảnh Điềm lần đầu làm, không khỏi có vẻ khẩn trương, khi người giáo ngựa đưa dây thừng giao cho nàng thì nàng chăm chú bắt lấy, tuyệt không dám buông lỏng, còn bên cạnh, Đỗ Thiên Trạch thong dong cưỡi ngựa sau nàng.

Nhìn Hạ Cảnh Điềm hơi sợ hãi, Đỗ Thiên Trạch ngăn không được cười nhạo nói!”Cô bình thường lớn mật đâu rồi? sao lại bị dọa thành như vầy rồi?”

Hạ Cảnh Điềm thật sự sợ nha! Cảm nhận chuyển động trên lưng ngựa, giống như lúc nào cũng có thể quăng nàng ngã xuống, nàng chỉ có thể không nhúc nhích, sau lưng, người giáo ngữa vỗ lưng ngựa một cái, mà con ngựa thật sự có linh tính chậm rãi bước đi, Hạ Cảnh Điềm kinh ngạc nhìn xuống, con ngựa đi từ từ làm lòng rất an tâm hưởng thụ .

Mà Đỗ Thiên Trạch sớm đã cưỡi ngựa đi dạo một vòng rồi, ngựa của Hạ Cảnh Điềm thì từng bước từng bước đi về phía trước, đi vài bước, Hạ Cảnh Điềm mới buông lỏng thân thể và tinh thần, cuối cùng có thể tự nhiên ngồi, nhưng là, roi ngựa cầm trong tay không dám đánh, đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa, Đỗ Thiên Trạch xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở sau Hạ Cảnh Điềm.

“Có muốn tôi cho cô thử một phen không?” Đỗ Thiên Trạch ác liệt cười, giơ lên roi ngựa làm bộ muốn đánh lên mông ngựa của Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức ba hồn bảy vía đều kéo ra, nàng mở to mắt, hổn hển kêu lên!”Đỗ Thiên Trạch anh dám. . . . . .”

“Như cô nói, tôi thật sự muốn thử xem ! Cầm vững .” Đỗ Thiên Trạch ác ý cười, giương lên roi ngựa trong tay, thật đúng là đánh xuống rồi, ngựa của Hạ Cảnh Điềm bị đau, bước chân lập tức rất nhanh , cạch cạch cạch chạy, Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức trên lưng ngựa thét lên không thôi, sợ hãi cùng khủng hoảng chỉ kém không có khóc lên.

“Đỗ Thiên Trạch, anh tên xấu xa này. . . . . .”

Đỗ Thiên Trạch thoải mái cưỡi ngựa của mình đuổi theo Hạ Cảnh Điềm, nhìn xem Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, bộ dạng run rẩy, hắn bắt đầu vui vẻ, nhưng đồng thời, cũng nghĩ tới an nguy của Hạ Cảnh Điềm.

“Có thích không! Muốn một lần nữa chứ?” Đỗ Thiên Trạch chỉ sợ không có hù được nàng, lại bắt đầu cười rộ lên.

Hạ Cảnh Điềm lần này rất không cùng hắn khách sáo, khuôn mặt tươi cười thật sự tức giận lên, con mắt cảnh cáo trừng hắn, cắn răng nói!”Anh nếu là dám một lần nữa, tôi từ nay về sau cũng không để ý tới anh nữa.”

Đỗ Thiên Trạch nhìn ra được Hạ Cảnh Điềm những lời này là nói thật, chỉ phải thu hồi đùa cợt, cười nhạo nói!”Như cô thế này chắc phải đi đến tối thôi.”

“Ai cần anh lo.” Hạ Cảnh Điềm tức giận ném ra một câu, không hề để ý đến hắn.

Đỗ Thiên Trạch nhíu mày, rồi hướng về phía trước phi nhanh đi, mà Hạ Cảnh Điềm thì đi rất thận trọng chú ý, chậm rãi mà đi, thuận tiện cảm nhận thoải mái trên lưng ngựa.

Khi xuống ngựa, Hạ Cảnh Điềm không nghĩ để ý Đỗ Thiên Trạch, người này không biết rõ vừa rồi Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức muốn chết, hắn còn ở một bên cười nhạo, thật sự là không nhân tính.

“Tức giận?” Đỗ Thiên Trạch ở sau người kêu lên, Hạ Cảnh Điềm lắc đầu không nói.

“Cô cũng quá hẹp hòi a! Tôi chỉ giúp cô đi nhanh một chút mà thôi, có tất phải bày ra mặt giận không?” Đỗ Thiên Trạch có chút ủy khuất lên tiếng.

Hạ Cảnh Điềm quay đầu lại trừng hắn, hỏa đại nói!”Ai muốn anh giúp, anh biết rõ tôi rất sợ hãi, còn muốn cố ý làm.”

“Được, được, lần sau sẽ không.” Đỗ Thiên Trạch bất đắc dĩ kêu lên, hắn phát hiện, cùng nàng cùng một chỗ, luôn không được thắng, giống như mỗi lần sai đều là chính mình, mà chính mình hiện tại quả là không có cốt khí, còn đơn giản chỉ cần nàng vui, ai. . . . . . Bất đắc dĩ.

Cùng Đỗ Thiên Trạch chơi, Hạ Cảnh Điềm thật đúng là quên thời gian, nàng vô ý xem đồng hồ, chỉ thấy thời gian đã chỉ hướng ba giờ rưỡi, cũng không biết Kỷ Vĩ Thần đêm nay có về hay không, nghĩ đến cái này người, đáy lòng không khỏi có chút thất lạc, nhưng ngẫm lại, chính mình quá mức bình thường luôn sẽ bị hắn quên, có lẽ hắn hiện tại đang ở nơi nào đó vui vẻ! Rõ ràng mặc kệ chuyện của mình, vừa nghĩ đến trong lòng đã cảm thấy không thoải mái ?

“Làm gì vậy không nói?” Đỗ Thiên Trạch nhướng mày tìm hỏi, trong lòng thầm nghĩ, sẽ không thật sự là còn tức giận chứ!

“Tôi chút nữa có việc, khả năng không thể đi cùn