Snack's 1967
Đồ chơi của tổng tài

Đồ chơi của tổng tài

Tác giả: Ngân Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210185

Bình chọn: 7.5.00/10/1018 lượt.

g anh.” Hạ Cảnh Điềm giận nhưng cũng muốn trở về nhìn xem, nếu như hắn về nhà ? Ách. . . . . . cũng không phải nhà a! Hạ Cảnh Điềm cười khổ lên tiếng, chỉ có thể coi là một địa điểm giao dịch.

“Không được, nhất định phải theo tôi đến tối mới được.” Đỗ Thiên Trạch kiên trì kêu lên, hắn còn không có đùa bỡn đủ! Hơn nữa, nếu như không có nàng làm bạn, hắn nhất định sẽ nhàm chán chết.

“Không, tôi lập tức phải đi.” Hạ Cảnh Điềm càng kiên trì.

“Ít nhất phải theo tôi ăn cơm tối xong mới được.” Đỗ Thiên Trạch nhượng bộ nói!

Đúng a! Trở lại cái nhà kia không có cơm ăn, ăn xong cơm tối cũng tốt, dù sao hắn cũng sẽ không quá để ý sự hiện hữu của mình, vì cái gì làm mình đói chết?

Nghĩ xong, nàng gật gật đầu cùng Đỗ Thiên Trạch trực tiếp ra phòng tập thể thao, nhìn xem thời gian còn sớm, Đỗ Thiên Trạch đề nghị đi uống trà, Hạ Cảnh Điềm cũng không có chủ ý, chỉ phải đi theo hắn, ngồi ở trong quán, Đỗ Thiên Trạch không hề chọc cười, chỉ là lẳng lặng đung đưa chân dài, toàn thân tràn đầy quý khí thiếu gia nhà giàu, làm cho rất nhiều cô bé trong quán ghé mắt nhìn.

Hạ Cảnh Điềm đang quấy cà phê, mùi vị tinh khiết và thơm hương vị xông vào mũi, trong đầu lại đầy dẫy một màn kia ngày hôm qua. . . . . .

Chương 79: Tin Đồn

Đi theo Đỗ Thiên Trạch tuyệt đối là một chuyện hưởng thụ, bữa cơm lại là trong một nhà hàng cao cấp, Hạ Cảnh Điềm ngược lại không có ăn nhiều, bởi vì bình thường loại địa phương này mỗi món ăn nào cũng có số lượng ít, nên không ăn được no bụng, Đỗ Thiên Trạch chọn món ăn của châu âu, Hạ Cảnh Điềm đối với thức ăn Tây không quá yêu thích, nàng từ nhỏ thích món do mẹ nấu, chỉ yêu thích món ăn trong nước.

Đứng ở cửa nhà hàng, Đỗ Thiên Trạch cúi đầu nhìn Hạ Cảnh Điềm đang chờ xe, nói!”Tôi đưa cô?”

Hạ Cảnh Điềm từ chối rất kiên quyết, bởi vì nàng lần này trở về nhà rất nguy hiểm, “Không cần.”

“Tôi muốn đưa cô!” Đỗ Thiên Trạch kiên trì, hắn làm việc gần đây rất có nguyên tắc, quyết định thì rất ít sửa đổi, đang lúc hắn đi vào xe chuẩn bị khởi động thì đã thấy Hạ Cảnh Điềm vừa vặn chặn một chiếc taxi, quay đầu lại hướng hắn tạm biệt liền đi rồi, Đỗ Thiên Trạch có chút bực bội vỗ tay lái, có vẻ bất đắc dĩ lại ảo não, chỉ phải trơ mắt nhìn nàng rời đi, muốn đuổi theo nhưng cao ngạo cùng tự tôn lại không cho phép.

Ngồi trên xe Hạ Cảnh Điềm không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã bỏ qua được Đỗ Thiên Trạch, bất quá, chuyện ngày hôm qua y nguyên vẫn làm cho nàng nghi ngờ, nàng có dự cảm tối hôm qua cũng không có phát sinh chuyện gì, có chút nghĩ mà sợ, đồng thời cũng cảm tạ Đỗ Thiên Trạch, tuy nhiên hắn thích làm mấy chuyện đáng ghét, thực sự không có chỗ đáng yêu.

Hạ Cảnh Điềm đã đến gần biệt thự, trông thấy căn nhà tọa lạc trong sự yên lặng, dưới bóng đêm không có sáng đèn cũng không có một chút hơi người, nàng không khỏi có chút tự giễu, Kỷ Vĩ Thần quả nhiên chưa có về nhà, bất quá cũng tốt, đỡ phải gặp mặt quẫn bách, thanh toán tiền taxi, nàng dùng chìa khóa mở ra cửa chính, cũng mở đèn trong hoa viên, bằng không, nàng sẽ sợ, cuối cùng, đi vào phòng khách, từ trên ghế sôpha nhảy xuống một cái gì đó, cái này làm Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức hồn bay hết, nàng sợ hãi kêu một tiếng, tay mở đèn run rẩy không thôi.

Đèn sáng, nàng nhìn thấy dưới thảm là một chú mèo trắng thì lòng cũng buông lỏng, đang muốn thở ra một hơi thì đã thấy chú mèo lại nhảy lên sô pha, cặp mắt xanh lục to tròn nhìn Hạ Cảnh Điềm, nhỏ giọng kêu, cặp mắt dường như có linh tính lạ thường, cái này không khỏi làm cho Hạ Cảnh Điềm liên tưởng đến một số chuyện về yêu ma quỷ quái, nghĩ đến chỗ này, Hạ Cảnh Điềm cả người đều lạnh buốt, tâm không khỏi nghĩ tới chỗ khác, gian phòng yên tĩnh vắng vẻ huống chi lại có không khí âm trầm khủng bố này, Hạ Cảnh Điềm toàn thân đã ngăn không được run lên.

“Mèo đáng chết, nhanh lên đi ra ngoài.” Hạ Cảnh Điềm cố gắng lớn gan dọa.

Con mèo chắc là đói bụng, nhìn Hạ Cảnh Điềm kêu, còn dùng đầu lưỡi liếm láp móng vuốt, cặp mắt tràn đầy thần bí, vừa giống như linh hồn của con người, cũng không nháy mắt nhìn quanh Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức động cũng không dám động, đột nhiên, từ ngoài cửa thổi vào luồng gió lạnh, mà trong phòng tắm cửa cũng nhẹ nhàng kêu chi nha, loại không khí này, mẹ ơi! Hoàn toàn giống trong cảnh của phim kinh dị! Hạ Cảnh Điềm chỉ kém không có thét lên, suy nghĩ trong đầu đều là những cảnh kinh dị, hơn nữa, càng thêm hoài nghi, biệt thự này trước kia không phải mộ địa chứ, vừa nghĩ như thế, Hạ Cảnh Điềm thật sự muốn hôn mê.

“Meo meo. . . . . .” Tiếng mèo kêu đặc biệt thê lương, hơn nữa, từ trên ghế bay thẳng đến trên người Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức vội vàng né tránh, không dám thở mạnh, lập tức nhảy đến trên ghế không dám xuống, “Ngươi đừng tới. . . . . .”

Con mèo dùng ánh mắt tội nghiệp dừng ở Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm ngực thình thịch mà nhảy, suy nghĩ đột nhiên chuyển biến, con mèo này có phải là tìm thức ăn không? Hạ Cảnh Điềm lặng lẽ trợn mắt, vô thức lên tiếng nói!”Ngươi có phải đói bụng? Ngươi ở đó, ta lấy cho ngươi ít đồ đi.”

Cái ý nghĩ này lập tức làm cho