Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328990

Bình chọn: 9.00/10/899 lượt.

sao vậy mấy đứa? _ đúng lúc thầy Khánh bước vào lớp.

– … _ không đứa nào trả lời.

– Sao tía thấy Phát có vẻ rất bực bội?

– Vy đi rồi tía. _ Kiên.

– … _ thầy nhíu mày suy nghĩ. – Ra vậy, tía nghĩ Vy sẽ nhanh chóng quay về thôi mà mấy đứa cố gắng giúp Phát vượt qua mấy ngày khó khăn này nhé! _ thầy nháy mắt với bọn nó.

– Ực… _ đứa nào cũng nuốt khan tròn xoe mắt nhìn tía của tụi nó, tía hôm nay có phải tía của tụi nó không ? Còn động thái nháy mắt kia của thầy cộng lời nói “giúp Phát vượt qua” ấy nữa. không cần nghĩ thêm tóc gáy đứa nào cũng dựng ngược lên hết trơn rồi.



– Kết quả có chưa tía ơi? _ Kiên.

– … _ thầy Khánh nghe Kiên hỏi liền thay đổi sắc mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

– Haizzz vậy là tiêu rồi. _ Kì Lâm thở dài.

– Vui có, buồn cũng có nhưng tốt nhất các con hãy tự đi xem thì hơn! _ thầy nói rồi xách cặp ra ngoài.

– Đi xem gấp đi chứ ngồi đây xíu nữa chắc tao thành chuột nướng mất. _ một đứa toát mồ hôi hột đề nghị.

– Đi làm gì, nhìn mặt tía là biết thua te tua rồi. _ Hoàng Lâm.

– Biết đâu tía chỉ nói thế để tạo bất ngờ thôi, không đi sao biết được. _ Kì Lâm.

“Rầm” _ Quỳnh đứng dậy kèm theo tiếng đập bàn.

– Tao quyết định rồi. _ Quỳnh chỉ kết luận rồi bỏ ra ngoài.

– Đi đâu vậy? _ Kiên hỏi khi Quỳnh đi qua bàn Kiên.

– Đến bảng tin chứ làm gì.

– Ơ đợi! _ Kiên chạy theo.

Tiếp theo là tất cả anh em còn lại đều ùn ùn nối gót theo anh chị hai của chúng.

Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 36

Quỳnh và Kiên dẫn đầu bọn nó đến bảng tin, trông “đội quân” thì bình thường thôi nhưng tính “sát thương” rất cao. Biết điều ấy nên học sinh các lớp khác chỉ tròn mắt nhìn và tránh đường cho bọn nó đi.

– Khoan đã các wuynh đệ! _ Quỳnh đứng lại đưa tay giơ lên ra hiệu.

– Có chuyện gì vậy đại tỷ? _ cậu hỏi.

– Lát nữa đề nghị mọi người coi bảng xếp hạng từ dưới lên, cấm coi từ trên xuống!

– Why?

– Cứ làm thế đi!

Nói xong Quỳnh tiếp tục dẫn đầu đến bảng tin.

Bảng tin đây rồi, theo lời Quỳnh bọn nó mới đến đã cắm mắt xuống vị trí cuối bảng, đầu tiên là vị trí 50 – 49… 33

– AAAAAAAAAAAAA… _ đưa mắt tới vị trí 33 một đứa reo lên.

– Có chuyện gì vậy? _ những đứa đang chen lấn phía sau hỏi.

– Thằng thằng thằng…

– Thằng nào?

– Thằng Xêkô nhà mình, nó nó nó xếp ở 33 nè.

– Hả???

– Phát?

Đứa nào cũng choáng vì Phát được xếp trong bảng này, lại còn là vị trí 33-vị trí mà trong mơ cũng chưa đứa nào nghĩ đến với học lực của Phát.

– Thấy chưa tao đã bảo là tía chỉ nói thế thôi mà.

Bọn nó tiếp tục lần lên cao…



– Hợ… ực… ngất _ Hiền bỗng ngất lịm đi.

Bọn nó phải đỡ Hiền, lay người và làm mọi cách để Hiền tỉnh nhưng vẫn bất động.

– Bọn mày xê ra! _ cô ra lệnh.

– Làm gì?

– Để tao làm nó tỉnh chứ sao. _ cô xắn tay áo, khép kín năm ngón tay bay vút lên không trung để chuẩn bị hạ cánh xuống thì…

– Em tỉnh rồi! Tỉnh rồi, không cần phiền đến đôi tay ngọc ngà của chị Na Na nữa đâu, hềhề. _ Hiền bỗng đứng bật dậy, đưa tay thủ thế cười trừ.

– Biết thì tốt, có chuyện gì mà mày…

– Con Vy…

– Gì? Vy có con á? _ Phát từ đâu tới nhảy dựng lên.

– Haizzz không! Là… thôi bọn mày nhìn lên bảng tin đi, hạng 10 đó.

Lập tức như camera tất cả mọi cặp mắt đều gián vào số 10

Bọn nó được dịp đi từ bất ngờ này đến ngã ngửa khác, số 10-hạng 10 đó là của nhỏ Vy. Hai đứa nó bình thường học lực chỉ đứng góc lớp vậy mà hôm nay được kệ tên lên “bảng vàng” đứng.

– Wao wao mắt tao bình thường đúng không? Không so le trong hay đồng vị đúng không? _ Kiên chỉ vào mắt mình quay qua hỏi cậu.

– Tao cũng nghĩ thế, hờ. _ cậu trả lời.

– Động lực nào khiến hai anh chị ấy… ực… cao vậy bọn mày?

Lắc đầu

– Hết rồi! _ trong lúc bọn nó đang mải mê chuyện Phát và Vy thì một nhóc nói lớn.

– ???

Tất cả ánh mắt lại chuyển đối tượng sang nhóc ấy.

– Nhà mình hết rồi, lên đến hạng cao nhất chỉ có hai người đó lọt vào bảng thôi. _ Kiên.

– Dù sao cậu cũng cố hết sức rồi đừng quá thất vọng! _ cậu an ủi cô.

– Tớ biết mà, chỉ hơi buồn xí hì.

– Tất cả về nhà nào! _ Quỳnh lại dẫn “các em” về nhà.

Cô vẫn đứng nhìn kĩ lên bảng tin thêm chút nữa.

– Về thôi Na! _ cậu gọi khéo cô.

– …

“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong

Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau

Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”

Túi cậu rung lên.

– Đợi tớ xíu! _ cậu nói với cô.

Gật gật

Lấy điện thoại trong túi ra nhìn vào màn hình đang sáng cậu do dự nhưng rồi cũng quyết định…

– … _ cậu chạm vào nút nhận cuộc gọi trên màn hình rồi áp vào tai nghe mà không nói gì.

– “…”

– …

“Rụp”

Từ đầu đến cuối cuộc thoại cậu chỉ yên lặng nghe giọng nói từ đầu dây bên kia phát ra mà không đá động lại câu nào. Sau cuộc điện thoại cậu đứng bất động giữa sân trường trong tiếng gọi của cô nãy giờ.

– Bảo! _ cô lay tay cậu.

– Hả? … À ừ, mình đi.

Rốt cuộc ai là chủ nhân của số điện thoại vừa rồi? Nội dung của cuộc điện thoại đó là gì? Tại sao nó khiến cậu suy nghĩ và có vẻ lo lắng và bất an đến thế???



– Hoàng Gia Bảo! _ vừa đi được vài


Old school Swatch Watches