80s toys - Atari. I still have
Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Đồ khốn! Sao để tôi nhớ cậu?

Tác giả: Chishikarin

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328983

Bình chọn: 8.5.00/10/898 lượt.

biết mà thôi. Chính vì vậy anh đã trở thành một người gia trưởng và độc tài thực thụ…

“Chát”

Chưa nói hết câu cậu đã bị Gia Huy phạt thêm một cái tát bên má còn lại.

– …Cảm ơn anh hai! Thế cho nó cân, một bên thì hơi nhẹ thế này cho thoải mái. _ giọng điệu của cậu lúc này như hồi chuông rung lên nói rằng cậu đã chính thức quay lại con người “hoang dại” của ngày xưa.

– Gia Bảo! _ bà chỉ biết gọi tên cậu vì lúc này không còn lời lẽ nào có thể nói hơn.

– Con đi trước, chào anh hai em đi! _ cậu nói với ánh mắt vô cảm nhìn anh trai và bà rồi đút tay vào túi quay đi.



Rời khỏi biệt thự cậu đi lang thang trên đường như cái xác không hồn, chỉ đi theo sự quen thuộc của đôi chân mình. Đến khi cậu giật mình nhìn lại thì đã đứng trước cổng công viên…

Công viên này gắn với cậu rất nhiều kỉ niệm, không ai biết rằng nơi này đã từng có một gia đình với những ngày cuối tuần vui vẻ, tại nơi này từng có một nhóc hay ngủ bờ nằm bụi cũng tại nơi này lần đầu tiên cậu biết đến cái gì gọi là sự nỗ lực và niềm khát khao cháy bỏng phải chiến thắng-chính là lần đấu cầu lông với cô.

Phải rồi… là cô, nỗi nhớ cô chợt dâng lên cồn cào trong cậu…



Đứng ngoài cổng nhìn lên ánh đèn nơi phòng cô hắt ra, cậu không biết nên làm gì vào lúc này. Gọi cô? Hay đi vào? Hay nên về thì hơn???…

Cậu lấy điện thoại trong túi ra chạm vào màn hình khiến nó sáng lên ảnh hai người, cậu chạm liên tục vào màn hình để mong nó không tắt…



– “Alo!” _ là giọng của cô.

Không biết cậu ấn nút gọi cho cô từ lúc nào, đến khi nghe giọng cô cậu bối rối.

– … _ không biết nên nói gì, cậu chỉ áp điện thoại vào tai mà không trả lời.

– “Alo, cậu gọi cho tớ có gì không Bảo?”

– …



– Lạ nhỉ, sao gọi mà không nói gì. _ cô thắc mắc.

*Không lẽ có chuyện gì với cậu ấy?*

– Alo! Cậu nói gì đi chứ cậu làm tớ lo đó. _ cô lo lắng.

– “Cậu ngủ chưa?” _ cuối cùng đầu dây bên kia cũng trả lời.

– Phù… cậu cậu có biết cậu đã góp phần làm tim tớ mau hết hạn sử dụng không Bảo??? Ực… phù…

– “Tớ xin lỗi!”

– Khoan đã, có chuyện gì với cậu phải không? Cậu đang ở đâu?

– “Không có gì.”

– Cậu đang ở đâu?

– …

– Nói!

“Tút tút tút”

Theo phản xạ từ lúc có cậu, cô vội mở tung cửa chạy ra ban công nhìn xuống dưới cổng.

– BẢO!

Nghe tiếng cô cậu ngẩng đầu lên.

– Cậu, cậu đứng yên đấy cho tớ! _ cô chỉ tay xuống chỗ cậu đang đứng và ra lệnh.

Cô dùng hết tốc độ để phi thân xuống gặp cậu.



– Sao đến mà không vào? Sao đang nói mà cúp máy là sao?

– Máy tớ mới hết pin.

– Vậy sao không vào nhà?

– Tớ… tớ chỉ đi ngang qua thôi.

– … _ cô nhìn cậu dò xét. – Cậu đang dấu tớ điều gì đúng không?

– …

– Có đúng không? _ cô hỏi lại, tiến gần lại cậu. – Gia Bảo! Má cậu bị sao vậy? Sao lại sưng đỏ lên thế này? _ cô đưa hai tay ôm lấy má cậu.

– …

– Cậu…

Chưa nói hết cậu đã tiến lại ôm cô thật chặt…

– Gia… gia Bảo… _ cô bất ngờ.

– Chỉ cần một chút thôi, hãy cứ thế này, một chút thôi mà! Làm ơn! _ cậu thì thầm.

Có lẽ cậu chỉ cần hơi ấm của cô để tiếp thêm sức mạnh, thế là đủ đối với cậu.

Đáp lại, cô vòng tay ra sau lưng cậu xoa xoa cho sự ấm áp được tăng lên gấp bội.

Cậu nhắm nghiền mắt, tĩnh lặng trong giây phút bình yên này *Cảm ơn cậu vì đã đến trong đời tớ!*

chishikarin_360

p/s: Chào cả nhà!

Cả nhà ơi, dạo này những lời nhận xét về chap và cả những lời động viên của mọi người dần một ít đi rất nhiều, có phải vì Chishi đã làm mọi người thất vọng từ chap 32 đó không??? Cả những chap sau nữa? Nếu Chishi sai sót chỗ nào mong mọi người góp ý để mình rút kinh nghiệm!!! *cúi đầu* Mấy ngày gần đây mỗi lần đưa chap mới lên chỉ nhận được sự im lặng của mọi người mình thấy lo lắng *không biết vì mọi người không có gì để nói hay do Chishi viết tệ đến mức không còn lời nào để nói*. Các wuynh đệ gần xa đả thông kinh mạch giúp Chishi với! *help* T.T

Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ!!!

Đọc tiếp Đồ khốn! sao để tôi nhớ cậu ? – chương 36

5h30’…

“Renggggggggggggggg…”

“Rầm” _ cô với tay đập mạnh lên đầu giường.



“Renggggggggggggggggggg…”

– Ahsssssss để xíu nữa đi mà. _ cô “van xin” chiếc đồng hồ với giọng ngái ngủ.

“Renggggg…”

Nhưng không nghe lời thỉnh cầu từ cô chuông đồng hồ vẫn reo.

– Aaaaaaaa đã bảo cho tí nữa mà. _ cô đạp tung chăn khỏi giường, ngồi bật dậy với đầu tóc rối tung quay lại cầm đồng hồ tắt chuông. – AAAAAAAAA _ cô nhìn vào mặt đồng hồ hét lên. – Gì? 5h53’37” mình hẹn dậy sớm rồi mà. Hu… _ cô vội nhảy xuống giường lật đật chuẩn bị.



“Bịch bịch bịch…” _ cô chạy hấp tấp xuống cầu thang.

– Nội con đi học!

– Ăn sáng đã… _ chưa kịp nói hết đã không còn thấy bóng dáng cô đâu nữa.

Không hiểu có chuyện gì mà hôm nay cô vội vã đến thế, có phải ngày thi, ngày hẹn hay ngày học như bình thường đâu. Đã kết thúc chương trình học rồi mà.



Cô không đi theo hướng con đường hàng ngày cô vẫn đi trên đó để đến trường mà chạy theo hướng ngược lại.

Cách đó 10 căn nhà…

Thì ra cô chạy đến tìm cậu, trái lại với vẻ tất bật của cô cậu có vẻ rất từ tốn giờ này vẫn đang chăn êm nệm ấm trên giường.

– Grư grư… _ cô giận dữ. – Đã hẹn với người ta rồi mà vẫn còn nằm đây