Độc sủng chị dâu

Độc sủng chị dâu

Tác giả: Lê Thủy Thanh Thuần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329612

Bình chọn: 8.5.00/10/961 lượt.



Tuy không rõ chính giữa rốt cuộc có bao nhiêu gút mắc, Tầm Thiên Hoan lại cảm thụ cảm giác ẩn ẩn chính là do việc của mình gây nên……

Bắc Diệc Uy ngẩn người, sau đó cười nhạt một tiếng.

Tầm Thiên Hoan kinh ngạc mở to hai mắt: “Vậy anh hiện tại không phải là cái gì cũng không có chứ?”

“Những thứ đó vốn không thuộc về anh.”

Thân phận, địa vị tiền tài, tất cả tất cả, cũng không thuộc về hắn, cho dù hắn cố gắng làm tốt thế nào, cuối cùng nhất, hắn chẳng qua cũng chỉ là một vật thay thế.

Tầm Thiên Hoan tâm tình thoáng cái chìm xuống, tuy cô bị bắt cóc là vì Bắc gia, nhưng là cũng bởi vì cô, Bắc Diệc Uy mất đi mọi thứ, loại cảm giác này hảo là thất lạc…….

Tầm Thiên Hoan nhìn chằm chằm vào Bắc Diệc Uy, chậm rãi cúi đầu xuống, sau đó nói: “Thực xin lỗi……”

Bắc Diệc Uy bỗng nhiên cười: “Nha đầu ngốc, anh có nói chuyện này liên quan tới em sao?”

Dương Tịch cùng Tầm Thiên Hoan đều ngẩn người.

Bắc Diệc Uy nói tiếp: “Nha đầu ngốc, cái này lại không phải do chuyện của em, em nói “thực xin lỗi” gì chứ? Em cho rằng, anh sẽ vì em mà buông tha cho tài sản hùng hậu bắc thị như vậy?”

Tầm Thiên Hoan sững sờ nói: “Không phải sao?”

Bắc Diệc Uy trên môi cười: “Không phải, căn bản không liên quan chuyện của em.”

Dương Tịch nhìn Bắc Diệc Uy, suy nghĩ bỗng nhiên sâu xa! Đoán không ra tâm tư đối phương.

Hắn rõ ràng không thừa nhận tự mình làm? A, cái này tính cái gì?

Tầm Thiên Hoan hỏi: “Tôi là như thế nào được cứu ra? Tịch, là anh sao?”

Dương Tịch đôi mắt u ám, trên mặt hiện ra nhàn nhạt bi thương, hắn nói: “Thiên Hoan, thực xin lỗi, lúc ấy…… Anh không biết……”

Tầm Thiên Hoan ẩn ẩn có chút thất vọng, cúi đầu, trong nội tâm liền tự than tiếc cho chính mình, cô một lần nữa nằm lại trên giường, đắp kín mền……

“Tôi hay là ở trong bệnh viện lâu vài ngày a.”

Tin Bắc Diệc Hâm chết vừa truyền ra bên ngoài, cô hiện tại nếu đi theo Dương Tịch về nhà, nói như thế nào nghĩ như thế nào cũng không phù hợp.

Dương Tịch cùng Bắc Diệc Uy hai người trầm mặc.

Tầm Thiên Hoan nằm ở trên giường, nhìn hướng Bắc Diệc Uy, nói: “Công khai tin Bắc Diệc Hâm chết, tôi có cần làm cái gì không?”

Bắc Diệc Uy nhìn cô mỉm cười: “Không cần, em chỉ cần hảo hảo dưỡng tốt thân thể, những thứ khác không cần phải bận tâm, hết thảy có anh lo liệu.”

“Uhm”

Trong phòng bệnh, đột nhiên một hồi chuông điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Bắc Diệc Uy.

Bắc Diệc Uy có chút xấu hổ, đi tới cửa nhận nghe điện thoại: “Tôi nghe……”

“Bắc tiên sinh, bất hảo, xảy ra chuyện lớn!”

“Đại sự?” Bắc Diệc Uy trấn định: “Hảo, đừng nóng vội, tôi lập tức về công ty!”

Bắc Diệc Uy dập máy điện thoại, đi đến, nhìn Tầm Thiên Hoan, còn chưa nói cái gì, Tầm Thiên Hoan đã nhịn không được hỏi: “Làm sao vậy?”

Bắc Diệc Uy trả lời: “Công ty có việc, anh phải trở về giải quyết.”

“A.” Tầm Thiên Hoan cái hiểu cái không gật đầu, nói: “Vậy anh mau đi đi.”

Bắc Diệc Uy nhìn thoáng qua Dương Tịch một bên nhàn tản, sau đó gật đầu nói: “Anh đi đây, hảo hảo chăm sóc bản thân.”

Bắc Diệc Uy đưa mắt nhìn hạ hai người, chạy ra phòng bệnh.

Dương Tịch nhìn thật lâu cửa ra vào, ánh mắt phức tạp, tâm tư càng chìm đắm suy nghĩ.

Bắc thị đã xảy ra chuyện……

Thì đại biểu kế hoạch của bọn họ…… chậm rãi thành công!

Chương 72

Trong phòng chỉ còn lại có Tầm Thiên Hoan cùng Dương Tịch, Dương Tịch ánh mắt chú thị ngoài cửa, thật lâu thật lâu cũng không lên tiếng, tựa hồ nghĩ đến cái gì phi thường nhập thần, Tầm Thiên Hoan nghiêng đầu, nhìn hắn một lát, sau đó nói: “Tịch, anh vừa mới không phải nói bề bộn nhiều việc sao? Anh cũng nên đi đi, em một mình tại trong bệnh viện có thể chăm sóc bản thân, hơn nữa em cũng không phải bệnh nặng lắm.”

Tầm Thiên Hoan đang nói chuyện, Dương Tịch đã xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Không được, anh quyết định ở lại đây cùng em một lúc đã.”

Nếu hắn để cho cô một mình ở trong phòng bệnh này, mà bản thân nằm ở một phòng khác trong cùng bệnh viện, cả ngày chờ đợi lo lắng, chi bằng hắn hảo hảo ở cùng cô.

Tầm Thiên Hoan nói: “Tịch, anh không cần phải vì em……” mà chậm trễ công việc.

Kế tiếp mấy chữ, đã bị Tịch đột nhiên hôn xuống nuốt vào, hắn nhẹ nhàng mà cắn môi của cô, đem lưỡi dần dần dần dần xâm nhập……

Sau đó, hắn nói với cô: “Thiên Hoan, em mới là quan trọng nhất.”

Vài cái chữ đơn giản, như dương quang ấm áp chảy vào trái tim, hết thảy đều biến tốt đẹp như vậy.

“Nhưng là, anh như vậy, em sẽ bất an.”

“A” Dương Tịch cười: “Có cái gì bất an? Anh làm cái gì, còn không là vì chúng ta từ nay về sau suy nghĩ, nếu là không để mắt đến em ở phía sau, anh có lẽ hận chính mình cả đời!”

Tầm Thiên Hoan cấp cấp nói: “Ai nha, anh đừng nói nhanh như vậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh cũng không được tự hành hạ bản thân mình, biết không? Tịch?”

Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cho dù ngày nào đó hết thảy chân tướng rõ ràng, Tầm Thiên Hoan trong lòng vẫn là đối với hắn nói như vậy, dù cho cô thủy chung không cách nào giải thích.

Dương Tịch vuốt sợi tóc trước trán của cô, nói: “Anh sẽ cố gắng làm được điểm ấy!”

Tầm Thiên Hoan mỉm cười.

“Anh đi đây, anh sẽ làm việc m


Duck hunt