
ỳ khẩn trương.
“Con có khỏe không?” Mẹ Tầm ân cần hỏi: “Con gái, là cha mẹ đã làm khổ con, lúc trước nếu không buộc con gả cho Bắc Diệc Hâm, hôm nay con cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này……”
Tầm Thiên Hoan đau khổ trong lòng vì mình không xảy ra chuyện gì lại hại người nhà lo lắng như thế, cô thật sự rất băn khoăn, nói: “Mẹ, con không sao, con thật sự không có việc gì, cha mẹ cũng không cần phải lo lắng!”
“Vậy con hiện tại ở đâu?”
“Con……” Tầm Thiên Hoan sững sờ, sau đó nói: “Con đang trên đường về Bắc gia.”
“Như vậy a……” Mẹ Tầm nói: “Kỳ thật…… Thiên Hoan, sự tình tới cục diện hôm nay, con cũng không nên quá thương tâm, con nếu không muốn ở Bắc gia chịu đau khổ…… Nhà chúng ta vẫn luôn mở rộng cửa chào đón con về lúc nào tùy ý!”
“Mẹ, chuyện sau này, sau này hãy nói a……”
Bây giờ đi một bước tính một bước, cô cũng không nghĩ tới phải về Bắc gia, rất không có ý nghĩa.
“Tốt lắm, hiện tại cũng nên xử lý hậu sự cho Diệc Hâm?” Mẹ Tầm thở dài: “Làm sao lại xảy ra loại sự tình này? Hảo hảo một người cứ như vậy chết, làm cho người ta như thế nào tiếp nhận a!”
“Người chết không thể sống lại, mẹ, mọi người cũng đừng quá lo lắng……”
Mẹ Tầm nói: “Đứa nhỏ này, như thế nào lại đổi thành con an ủi mẹ? Tốt nhất trước là con nên tự an ủi mình a!”
“Mẹ, không cần lo lắng, con hiện tại bất kể là tâm lý hay là thân thể, đều chăm sóc rất tốt!”
“Thiên Hoan a……”
Tầm Thiên Hoan đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhanh miệng hỏi: “Mẹ, Tân Đồng xuất ngoại chưa?”
Mẹ Tầm nói: “Không phải hôm nay là ngày em nó đi sao, nhưng sự việc này xảy ra thì nó làm sao còn có tâm tư xuất ngoại a, ném hành lý bỏ chạy đi ra ngoài tìm con rồi, đến bây giờ còn không có về nhà!”
Tầm Thiên Hoan kinh hãi: “Tại sao có thể như vậy?! Mẹ, sao cha mẹ lại không đưa nó đi a?”
Mẹ Tầm nói: “Cha mẹ cũng đã nghĩ qua, nhưng dù sao nó làm em trai quan tâm chị cũng là nhân chi thường tình, hiện tại ra chuyện như vậy, nó cho dù xuất ngoại còn có tâm tư học tập?”
Tầm Thiên Hoan khóc không ra nước mắt: “Con đây không phải phí phạm tâm tư một hồi……”
Mẹ Tầm an ủi: “Xuất ngoại sau này hãy nói a, cũng không phải bây giờ không đi thì sau này sẽ không thể đi được mà làm chi phải vội?”
Tầm Thiên Hoan thật muốn khóc lớn a, cố gắng chịu đựng, làm cho thanh âm mình bình tĩnh, nói: “Mẹ, con cúp điện thoại trước.”
“Vậy được rồi!” Mẹ Tầm đáp ứng, nói: “Thiên Hoan, hảo hảo chăm sóc mình, đừng đau khổ quá, nhớ kĩ mặc kệ xảy ra chuyện gì, con còn có ba mẹ còn có Tân Đồng.”
Tầm Thiên Hoan cảm động, nói: “Con biết.”
“Mẹ, gặp lại sau.”
Tầm Thiên Hoan cúp điện thoại, rất là chán nản,thất vọng ngồi ở trên giường, đôi mi thanh tú căng.
Làm sao lại phiền toái như vậy? Quấn quýt lộn xộn, cuộc sống của cô, tại sao phải trở nên như thế phức tạp?
Tầm Tân Đồng, em đến tột cùng còn muốn thế nào?
Chương 74
Dương Tịch bưng cà mèn hai ngăn đi đến: “Làm sao vậy? Sao lại ngẩn người?”
Tầm Thiên Hoan nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dương Tịch, cong cong khóe môi, nói: “Vừa rồi mẹ của em gọi điện thoại đến đây.”
“A?” Dương Tịch nói: “Chắc người nhà của em cũng biết tin Bắc Diệc Hâm chết?”
Tầm Thiên Hoan cười khổ: “Ngẫm lại bây giờ còn có ai không biết? Huống chi là người nhà của em.”
Dương Tịch đem hộp cơm đặt ở trên ngăn tủ, cẩn thận mở ra, nói: “Chắc chắn người nhà nhất định rất lo lắng cho em a?” Dương Tịch đột nhiên cười, vui vẻ rất sâu, nói: “Nhất là em trai quái dị kia của em.”
Tầm Thiên Hoan vẻ mặt buồn rầu, nói: “Em phiền đúng là cái này, vốn muốn cho nó đi nước ngoài du học. Hôm nay sẽ lên máy bay, chính là, chuyện ngày hôm nay khiến nó có thể đường đường chính chính ở lại, không đi nữa!”
Dương Tịch đem cà mèn để qua một bên, ngồi vào bên cạnh giường bệnh, ôm thân thể Tầm Thiên Hoan, nói: “Em cũng đừng quá buồn rầu, dù sao đó cũng là em trai của em, có nên làm quá mức không……”
Lời mới nói một nửa, Tầm Thiên Hoan đột nhiên thấy hoảng sợ, lập tức im lặng, quay đầu ra, không dám nhìn vào mắt Dương Tịch mắt, tim đập trống ngực cấp tốc nhanh hơn.
Dương Tịch ánh mắt thật sâu nhìn chằm chằm vào Tầm Thiên Hoan, hỏi: “Em nói cái gì?”
Tầm Thiên Hoan lập loè bất định: “Em…..”
Trong tích tắc, vẻ mặt Dương Tịch phức tạp làm cho người ta cảm thấy bất định, sau một khắc bình tĩnh lại, trong nội tâm lại nhịn không được lo lắng bối rối, hắn vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì thêm, chỉ là tăng thêm lực đạo cánh tay, đem cô kéo tới càng gần, hai người nhiệt độ cơ thể giúp nhau ôn hòa.
Tầm Thiên Hoan cúi đầu, nói: “Đôi khi, em cỡ nào hy vọng, em không phải em……”
Dương Tịch cười, nói: “Em không phải em, vậy em là ai? Tốt lắm, Thiên Hoan, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đối với anh mãi mãi chính là em, là Tầm Thiên Hoan! Người anh yêu là em!!!”
Tầm Thiên Hoan nói không ra có bao nhiêu mừng rỡ, đầu rủ xuống trầm thấp, nói: “Thiệt là, như thế nào anh càng ngày càng dẻo miệng như vậy, như bây giờ thật đáng ghét, nếu như có thể em còn thật muốn tìm một cái lỗ chui vào!”
“Anh chính là yêu em như vậy.” Dương Tịch đem thân thể của cô quay lại, quay mắt về phía cô, nói: “Em chính là người khiến anh m