Duck hunt
Doctor’s angel

Doctor’s angel

Tác giả: melissathanhnga

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322624

Bình chọn: 7.5.00/10/262 lượt.

vì đã quan tâm, nhưng tôi vẫn ổn. Chúng ta tiếp tục thôi!Thế là ca phẫu thuật được tiếp diễn…Khoảng mười mấy tiếng đồng hồ sau, các bác sĩ đã thực hiện xong nhiệm vụ của mình. Derek tháo găng tay, khẩu trang rồi bước ra khỏi phòng mổ. Ông bà Ryan vội chạy đến và hồi hợp hỏi:– Sao rồi Derek?– Ca phẫu thuật đã diễn ra tốt đẹp, nhưng chúng ta phải chờ xem phản ứng của Melissa như thế nào ạ.– Tức là nó có tỉnh lại hay không à?_Bà Megan hỏi lại.– Vâng.– Vậy phải đợi trong bao lâu?– Ừm… Cháu cũng không rõ nữa. Mọi người phải kiên nhẫn. Và cả lạc quan nữa.– Cô hi vọng Mel sẽ tỉnh lại sớm. Cảm ơn cháu nhiều lắm!– Không có gì đâu. Đây là trách nhiệm của cháu nên phải thực hiện thôi.– Bây giờ cô chú thăm Melissa được chưa?– Rồi ạ, nhưng hai người phải mặc quần áo vô trùng.Thay đồ xong, ông bà Ryan cùng vào phòng hồi sức. Vừa trông thấy Melissa mất đi mái tóc vàng dài mượt, bà Megan cảm thấy thật buồn và đưa bàn tay lên má cô với ánh mắt trìu mến.– Con gái yêu của mẹ, hãy sớm tỉnh lại nhé. Bố mẹ và mọi người sẽ vui lắm đấy. Nếu tỉnh lại được, con muốn gì bố mẹ cũng sẽ đáp ứng hết. Con đừng lo vì mẹ sẽ mua cho một bộ tóc giả y hệt như mái tóc đẹp của con vậy. Nhưng nhớ phải ngồi dậy để đội nó, con yêu à.– Anh tin chắc là Melissa sẽ tỉnh lại mà. Mel trông có vẻ mềm yếu thế thôi nhưng thật ra con bé rất mạnh mẽ. Nó lại là một cô gái ngoan nữa.– Vâng. Chúng ta cũng phải tin vào Derek.Ông bà Ryan ôm nhau và mỉm cười nhìn con gái họ.Derek đã thay xong quần áo phù hợp. Anh bước vào phòng hồi sức của Melissa, và lúc này chỉ có hai người.– Anh xin lỗi vì đã cắt đi mái tóc của em. Nhưng dù vậy thì trông em vẫn rất xinh đẹp. Anh rất mong chờ đến ngày sẽ được em gọi là bác sĩ Johnson đấy._Derek nắm lấy tay cô_Rồi trở lại làm y tá Ryan nữa. Chúng ta sẽ hạnh phúc như xưa. Anh yêu em nhiều lắm…Quyết định ngủ lại đến hết đêm ở đây, Derek ngồi bên CHƯƠNG 12 (2)cạnh giường bệnh và gối đầu lên bàn tay phải của Melissa…Hôm sau là một buổi sáng đẹp trời đầy nắng ấm. Một tia nắng len lỏi vào cửa sổ phòng hồi sức và chiếu lên đôi mắt của Melissa…Thật kì diệu, mí mắt cô hơi giật giật một chút rồi…dần hé mở. Cô bé chớp mắt vài ba cái, sau đó cử động mấy ngón trên bàn tay mà Derek đang gối đầu lên. Anh nửa tỉnh nửa ngủ và cảm nhận được rõ ràng hơn nên vội ngước lên… Thấy đôi mắt xanh nhìn lại mình, vẻ mặt Derek tràn đầy sự vui sướng.– Melissa!_Rồi gỡ cái ống thở ra khỏi miệng cô_Melissa! Cuối cùng thì em cũng đã tỉnh lại rồi! Anh vui lắm em có biết không? Đã rất lâu rồi anh mới thấy được cái nhìn của em đấy!– …– Sao em không nói gì đi?Melissa vẫn nhìn Derek trong im lặng.– Ừm… Chờ một chút để anh báo tin này với mọi người nhé!Nói rồi, Derek chạy ra ngoài gọi điện thoại cho ông bà Ryan, những người bạn của Melissa và cả bố mẹ nuôi mình để thông báo rằng cô vừa mới tỉnh lại.– Cháu… Cháu nói thật chứ?_Bà Megan ngỡ ngàng đến mức chỉ hỏi lại được một câu, và sung sướng rơi nước mắt.– Vâng, Melissa đã nhìn cháu bằng chính đôi mắt của cô ấy!– Cô… Cô thực sự không thể nói gì hơn… Tất cả là nhờ cháu! Cảm ơn cháu nhiều lắm, Derek!– Không có gì đâu ạ. Cháu cũng đang cảm thấy vô cùng hạnh phúc đây.– Ừ, cô chú sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ!– Vâng!Sarah, Amy và Karen cũng cực kì bất ngờ. Họ hò hét rối rít rồi lên đường đi thăm người bạn của mình ngay. Derek còn thông báo cho cả Den Baker về chuyện này, và phản ứng của cậu ta y hệt như mọi người. Ông bà Beach thì chúc mừng anh, cảm thấy thật tự hào khi con trai nuôi đã tìm được cách giúp Melissa tỉnh lại mà tưởng chừng như vô vọng.Derek bắt đầu quay trở lại phòng hồi sức. Melissa đã ngồi dậy từ lúc nào và đang nhìn chăm chú về phía cửa. Anh bước tới, nắm lấy tay cô và trìu mến bảo:– Hãy nói gì đi, Melissa. Sao em cứ im lặng thế?– Anh là ai vậy?Đó là câu đầu tiên Melissa hỏi sau hai năm trời nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Và nó đã làm cho Derek vô cùng sững sờ.– Em… Em không nhớ sao? Anh là Derek Johnson, bạn trai của em mà! À, anh cũng là bác sĩ Johnson, còn em chính là y tá Ryan của anh!– Tôi không biết anh là ai hết!Suy nghĩ một lúc, Derek hỏi tiếp:– Vậy, em tên gì có biết không?– Ừm… Melissa? Melissa Anne Ryan, 16 tuổi, đúng chứ?_Cô có vẻ hơi e dè.– Sao lại như thế được?_Anh thầm nghĩ, rồi nói_Đúng là em tên Melissa, nhưng em đã 19 tuổi!– Không thể nào! Tôi còn chưa tổ chức sinh nhật năm 17 và 18 tuổi cơ mà!– Em đã tổ chức sinh nhật lần thứ 17. Anh tặng em một