Duck hunt
Đợi Chờ Ký Ức

Đợi Chờ Ký Ức

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326212

Bình chọn: 8.5.00/10/621 lượt.

dưới nhà Tần Phong rất lâu để chờ anh về. Cuối cùng cũng thấy được chiếc xa xám bạc sang trọng của anh chạy vào. Hải Quỳnh ngập ngừng bước đến.

Tần Phong bước xuống nhìn Thấy Hải Quỳnh nhưng không ngạc nhiên lắm như biết cô thế nào cũng tìm anh. Nhưng anh vẫn nghiêm mặt hỏi:

– Có chuyện gì sao?

Hải Quỳnh lúng túng lôi trong giỏ ra chiếc hộp nhung đưa trước mặt Tần phong khẽ nói:

– Trả lại cho anh.

– Cô không thích nó à? – Tần Phong nhìn hộp quà trong tay Hải Quỳnh thiệt lâu đến độ tay cô như muốn bốc cháy rồi mới lên tiếng.

– Không phải….- Hải Quỳnh vội lắc đầu đáp.

– Vậy thì vì sao?

– Nó quá đắt…tôi không thể nhận món quá đắt như vậy – Hải Quỳnh bèn nói.

– Nó là nhẫn của nữ – Tần Phong lạnh nhạt nói.

– Ừhm, anh có thể đem tặng cho bạn gái anh – Hải Quỳnh cúi đầu khẽ nói.

– Tôi vẫn chưa có bạn gái – Tần phong nhìn Hải Quỳnh lớn tiếng nói.

– Cô gái kì trước….- Hải Quỳnh ngẩng đầu lên hỏi nhưng lại bắt gặp ánh mắt Tần phong đang chiếu vào mình thì đỏ mặt không nói tiếp được.

– Cô ấy không được xem là bạn gái tôi, mà cho dù cô ấy là bạn gái tôi thì nhờ ai đó chúng tôi đã cãi nhau rồi – Tần Phong cố tình nói châm biếm.

Hải Quỳnh nghe vậy thì bối rối vô cùng, nếu nói như vậy thì nguyên nhân vì cô mà tổng giám đốc và bạn gái chia tay nhau.

– Vậy thì hãy để dành tặng bạn gái sau này của anh đi – Hải Quỳnh cố gắng đưa ra ý kiến để trả lại chiếc nhẫn.

– Tôi không tặng cho bạn gái mình thứ người khác đã đeo vào. Huống hồ chưa chắc cô ấy đã thích chiếc nhẫn này .

Hải Quỳnh bất lực trước lời nói của tần Phong, nhưng cô vẫn cố gắng nói:

– Vậy thì anh hãy đem trả lấy tiền lại đi.

– Xưa nay tôi chưa từng mua đồ rồi trả lại trừ khi đó là hàng lỗi – Tần Phong vẫn bình thản đáp.

– Vậy tôi sẽ trả tiền lại cho anh.

– Tôi sẽ không nhận tiền – Tần Phong trả lời dứt khoát.

Lần này Hải Quỳnh bối rối thật sự, cô không biết phải làm thế nào, đàng ngây người ra nhìn Tần Phong. Thấy vậy Tần Phong không nỡ ép cô nữa nên nói:

– Hay là cô mời tôi một bữa cơm coi như huề đi.

Suy nghĩ một lúc thì Hải Quỳnh bèn gật đầu nói:

– Vậy cũng được.

– Nơi ăn do tôi chọn lựa – Tần phong nói như ra lệnh.

Hải Quỳnh nhanh chóng gật đầu.

– Lên xe đi – Tần phong ra lệnh.

Hải Quỳnh ngoan ngoãn ngồi vào xe của anh, mặc anh đưa đến đâu thì đến.

Không khí trong xe cực kì ấm áp, Tần Phong lại mở nhạc nhè nhẹ càng khiến không khí trở nên lãng mạn vô cùng. Nhưng Hải Quỳnh lại thấy căng thẳng vô cùng, nhất là không gian trong xe tĩnh lặng đến bất thường. Ở trong cùng một không gian chật hẹp với một người đàn ông lạ lẫm từng hôn cô, khiến Hải Quỳnh cứ nhớ đến nụ hôn của Tần Phong lúc đó, bất giác cả người nóng bừng lên, thấy nghẹt thở, nóng bức một cách kì lạ. Cô đưa tay quạt quạt vài cái rồi lén lút thở nhẹ, nhưng hàng động của cô lại thu vào tấm mắt của Tần Phong.

– Nóng lắm sao ?- Anh nghiêng người nhìn Hải Quỳnh chăm chú hỏi.

Cả gương mặt đỏ bừng của Hải Quỳnh khi nghe Tần Phong hỏi thì thót cả tim như thể bị bắt gặp làm chuyện xấu, cô vội vúi đầu không dám nhìn thẳng vào anh lí nhí đáp:

– Không…không nóng lắm.

Tần Phong không nói gì chỉ đưa tay hạ nhiệt độ xuống thấp một chút. Hải Quỳnh không biết tiếp theo sẽ như thế nào, cô sợ hãi dè dặt nói:

– Hay là để bữa khác đi có được không?

– Không được – Tần Phong lạnh lùng đáp.

– Tại sao – Hải Quỳnh ngờ nghệch ngẩng đầu nhướn mày nhìn Tần Phong hỏi.

– Vì tôi đói.

– Vậy…chạy mau lên đi – Hải Quỳnh ngẩng ra một cái rồi xìu người xuống ấp úng giục.

Tần Phong thấy thái độ đầu hàng của Hải Quỳnh thì khã cười, cho xe chạy nhanh hơn chút nữa. Cuối cùng sự căng thẳng hồi hộp của Hải Quỳnh cũng chấm dứt khi Tần Phong dừng xe lại trước một cửa tiệm.

Đang vui mừng khi sắp thoát được khỏi không gian chật hẹp kia thì bỗng nhiên cô thấy Tần Phong tiến sát lại người mình, Hải Quỳnh hoảng sợ co người lại. Gương mặt Tần Phong càng lúc càng sát với gương mặt cô, tay anh chờ tới, Hải Quỳnh vội nhắm mắt lại cả người run lên.

– Tách…

Tiếng mở dây an toàn vang lên phá tan sự sợ hãi của Hải Quỳnh, cô từ từ mở mắt ra, trước mặt cô chỉ là khung cảnh bên ngoài, Tần Phong đã thu người trở về chỗ ngồi và bắt đầu mở cửa xe bước ra. Trước khi đóng sập cửa xe lại, Tần Phong còn khom người ló đầu vào trong hỏi:

– Không xuống xe à.

Hải Quỳnh giật mình vội vàng mở cửa xuống xe, do vội vàng nên khi cô nhổm người chui ra đã va phải cạnh trên của xe một cái thật mạnh.

– Ui da.

Cô suýt xoa nhăn nhó xuống khỏi xe. Tần Phong thấy cô như vậy thì nói thầm:” Cô ấy vẫn ngốc như ngày nào”, rồi Tần phong mím cười bước đến hỏi:

– Có sao không?

Cô lắc đầu.

– Đồ ngốc – Anh khẽ cười mắng yêu một câu rồi quay lưng đi vào trong tiệm.

Hải Quỳnh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đầy cuốn hút của Tần phong bỗng cảm thấy lòng rộn ràng. Thầm mắng mình cứ suy nghĩ lung ta lung tung bèn lẽo đẽo theo Tần Phong vào bên trong.

Cái nơi mà tần Phong dẫn cô vào trong bề ngoài không giống lắm với một nhà hàng, dường như không khí bên trong còn lãng mạn và ấm áp hơn.

Hải Quỳnh nhìn lên cái biển tên :”Giọt lệ xanh”. Cô cảm thấy cái