
hải – Tần Phong nhanh chóng đáp – Mãi mãi chỉ yêu mình cô ấy mà thôi.
– Vậy sao? Cô ấy thật hạnh phúc vì được anh yêu. Vậy giờ cô ấy ở đâu? – Hải Quỳnh nghe tim mình đau nhói, cô kìm nén cảm xúc lên tiếng hỏi.
– Hiện giờ cô ấy đã quên anh rồi, đã rời xa anh hơn 3 năm trời – Tần Phong sầu khổ đáp .
– Anh đã chờ cô ấy hơn ba năm – Hải Quỳnh ngạc nhiên nhìn Tần Phong.
– Anh tình nguyện chờ cô ấy suốt cả cuộc đời này. Cho đến khi nào cô ấy trở về bên anh.
Lời Tần Phong nói ra lại giống như nhát dao đâm vào trái tim Hải Quỳnh, cô không biết cái cảm xúc của mình dành cho người con trai trước mặt thế nào nữa. Đây là cái cảm xúc gì, cô chưa từng có, cho nên càng không rõ phải làm thế nào.
– Cô ấy tên gì? – Cô muốn biết tên người con gái được một người đàn ông yêu thương, nguyện vỉ cô ấy mà chờ đợi cả một đời.
– Cô ấy tên Hải Quỳnh.
– Xin lỗi, em phải đi tolet một chút – Hải Quỳnh đứng bật dậy rồi lao ra khỏi cửa, cô chạy nhanh về hường tolet đóng chặt cửa khóc nức nở.
Cô đã biết, cái cảm xúc nhớ nhung gương mặt lúc nào cũng ẩn hiện trong giấc mơ của cô, cái cảm xúc ngọt ngà khi được anh hôn, cái cảm xúc vừa muốn trốn tránh anh, lại vừa mình gặp anh, cái cảm xúc đau nhói khi anh kể về người con gái anh yêu. Cái cảm xúc mà người đời thường trải qua, cảm xúc của tình yêu. Hóa ra cô yêu anh, yêu anh từ bao giờ đến chính cô cũng không biết. Có lẽ từ lúc cô nhìn thấy ánh mắt trầm buồn của anh nhìn cô khiến cô bị thu hút, cũng có lẽ cái cảm xúc lúc anh mãnh liệt hôn cô….Nhưng mà tất cả những cảm xúc đó lại khiến cho cô đau thắt lòng khi biết hóa ra cô đang yêu đơn phương.
Hóa ra tất cả những lời trách móc, nhưng cái nhìn trìu mến ấm áp, cả nụ hôn nồng nàn kia đều không phải dành cho cô mà dành cho người con gái khác. Hóa ra anh yêu người con gái đó mãnh liệt đến như thế. Nguyện vì cô ấy mà chờ đợi, nguyện vì cô ấy mà xây nên thứ cô ấy thích.
Điều đau khổ hơn là anh vì cô ấy mà yêu tất cả. Ngay cả cái tên của cô ấy cũng khiến cho anh xúc động. Nhưng nũ hôn dành cho cô, những cử chỉ ây yếm, ánh mắt nồng đậm, lời nói dịu dàng chỉ bở cô và cô ấy trùng tên.
Tim Hải Quỳnh như ai bóp chặt, chặt thật chặt, đến nỗi nước mắt của cô không ngừng rơi ra , mặng đắng chất chứa sự đau khổ. Như có ai đó đặt vào người cô một tảng đá nặng khiến cô không tài nào thở được.
Rửa sạch hết nước mắt trên mặt mình, Hải Quỳnh soi mình trong gương. Một gương mặt tái xanh với đôi mắt đỏ hoe phản chiếu trong gương. Là trời trừng phạt cô, trừng phạt sự tham lam của cô. Cô có một người yêu hết mực yêu thương mình, vậy mà cô còn đem lòng tơ tưởng đến người đàn ông khác. Để rồi biết rằng trong trái tim người đó mãi mãi chỉ chứa một bóng hình, mãi mãi sẽ không có cô.
Hải Quỳnh không còn đủ sức để đối mặt với Tần Phong, cô định rời đi khỏi đây mà không thông báo. Cô không muốn để anh phát giác rằng cô yêu anh, cô đau khổ vì người anh yêu không phải là cô.
Nhưng khi cô vừa mở cánh cửa tolet ra, thì thấy Tần Phong đang tực mình bên bức tường bên ngoài, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ, trên mặt hiện ra một nỗi buồn. Trên tay anh là điếu thuốc đang cháy dở, tàn thuốc lặng lẽ rơi xuống nền nhà gạch bông màu xanh sáng, làm hiện rõ tàn thuốc bên trên nó.
Thấy cô bước ra, Tần Phong đứng thẳng dậy hỏi:
– Em không sao chứ?
– Không sao – Cô đáp sau đó cô bèn nói – Em muốn về nhà.
– Đồ ăn đã dọn lên rồi, ăn chút gì rồi hãy về – Tần Phong nhìn cô trầ giọng nói, sau đó quay lưng đi về phòng.
Hải Quỳnh miễn cưỡng đi theo, cô hít thật sâu xua tan đi hết những tảng đá trong lòng. Chỉ hôm nay thôi, sau đó cô sẽ quên anh, cô sẽ trở về bên Khánh Vũ, dồn hết tình yêu cho anh.
Hải Quỳnh miễn cưỡng đi vào căn phòng đó lần nữa, bỗng có cảm giác rất khác. Không khí dường như ấm áp và tĩnh lặng hơn, ánh sáng của căn phòng mờ ảo hơn. Trên bàn ăn đã dọn đầy những thức ăn đẹp mắt, ánh sáng đèn huyền ảo phát ra từ 3 ngọn nến trên bàn tạo cảm giác lãng mạn vô cùng. Trên bàn còn đặt một cái bánh kem nhỏ dành cho hai người .
Những cô gái bước chân vào căn phòng này chắc chắn sẽ thấy hạnh phúc vô cùng nhưng đối với Hải Quỳnh đây chính là sự tuyệt vọng đến bóp nghẹn.
Người con trai đã tạo ra sự lãng mạn này không vì cô mà là vì cô gái anh yêu, cô chỉ giống như một kẻ thế thân, giống như người để anh bày tỏ tình yêu của anh đối với người con gái đó mà thôi.
– Có thích không?- Giọng anh dịu dàng đầy du dương trong không khí lãng mạn này càng làm tăng sự quyết rũ của anh, cả căn phòng tràn ngập hương vị của anh, khiến Hải Quỳnh không ngừng cảm xúc trong lòng.
Cô khẽ gật đầu. Hải Quỳnh từ từ ngồi xuống, ánh mắt nhìn vào những món ăn thơm ngào ngạt trên bàn. Thật kì lạ là tất cả đều là những món ăn cô thích ăn, cô không biết làm sao anh lại biết. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía người đối diện mình, bắt gặp ánh mắt trìu mến mà anh dành cho cô, tim cô khẽ đập mạnh, cô chớp mắt cố lảng tránh ánh mắt của anh.
Nếu như đã không thể thoát khỏi tình cảm này, vậy thì hãy để cô tham lam tận hưởng đến hết hôm nay đi. Hãy để cô quên đi người con gái mà anh yêu, hãy để cô quên đi những ngư