
uối cùng, tôi chỉ có thể từ bỏ.
Buổi tối, tôi mệt mỏi nằm trên giường, xem ra muốn sống ở căn nhà đầy cầm thú này quả thực không phải dễ! Mới ngày thứ hai thôi mà đã như đấu tranh mười năm rồi ấy. Chỉ một cái khăn cổ đã làm cho Vũ Đạo trở thành chủ nợ của tôi, đau thật; còn bước vào phòng của bác sĩ Võ, thiếu chút nữa tôi đã mất nửa cái mạng, giật gân chưa; hận thù giữa tôi và Trương Văn càng tích càng sâu; còn cả Cổ Họa thâm tàng bất lộ nữa, chính là cô gái gợi cảm thần bí mà đám nam sinh toàn trường vẫn đang tìm kiếm! Xét quan hệ thân thích giữa cô ấy và tôi, cô ấy luôn là một khán giả luôn hiểu rõ mọi chuyện nhưng chẳng bao giờ nói ra. Những câu nói đầy ẩn ý có thể đếm trên đầu ngón tay của cô ấy lúc này tôi đã có thể hiểu được. Nhưng người con trai có thể khiến cô ấy thích sẽ là ai nhỉ? Khi cô ấy nói mình đã có người thích, vì sao lại nhìn thẳng vào bác sĩ Võ chứ?
(Ghi chú: Từ lúc đó, tôi không vào phòng của bác sĩ Võ nữa. Ngoài ra, mấy đêm liên tiếp tôi đều mơ thấy mình ôm bàng quang của lợn, sau đó dần dần tôi lại quan tâm đến hệ tiết niệu của người khác, cuối cùng luận văn thạc sĩ của tôi nghiên cứu về phương pháp dùng laser để cấy ghép và cắt bỏ tuyến tiền liệt! Sau khi tốt nghiệp nhiều năm, tôi vẫn không bỏ được tật xấu này, lúc nhìn thấy đàn ông mặt đỏ bừng bùng vì chuyện nào đó là tôi liền lo lắng không biết bọn họ có bị nghẹn đến mức bị viêm tuyến tiền liệt hay viêm bàng quang không, vì vậy lại sẽ theo thói quen lao đến khuyên họ cắt phéng nó đi! )
Chương 47: Chuẩn Bị Cho Kỳ Thi Tiếng Anh Cấp Bốn.
Thứ hai đến trường học, Tiểu Dư cùng Phạm Thái hoàn toàn bất ngờ đối với quan hệ anh em của ba người. Lúc Giả Họa nhìn thấy tôi, cô ấy lại gọi thẳng tên của tôi chứ không ngọt ngào gọi tôi là chị họ như ngày hôm qua nữa, cô ấy lại lần nữa trở về với chính mình khiến tôi có chút hoài nghi, phải chăng cô ấy còn có chị em song sinh. Tôi nghĩ với tính cách của Giả Họa, hẳn sẽ không muốn mọi người biết được quan hệ của chúng tôi, càng không muốn nhắc đến chuyện người trong mộng của mình, đương nhiên còn cả thân phận khiến nhiều người khiếp sợ: Nữ thần gợi cảm.
Đám sinh viên hoàn toàn sốc trước chuyện Vũ Đạo và tôi chính là anh em ruột, tuy tin đồn về tình yêu thầy trò chính thức được ngăn chặn, nhưng chuyện anh em nhận nhau lần này lại càng được nhiều người biết đến hơn.
Sau vụ bị Phạm Thái hôn hít lần trước, tỉ lệ mọi người quay đầu nhìn tôi là 120%, tôi lại trải qua tình trạng như động vật lạ bị người ta quan sát. Tôi cũng bắt đầu cảm thấy, mặc dù ‘Nhật báo Vưu Dung’ có chút khoa trương, nhưng ‘Tuần san Vưu Dung’ lại nội dung rất phong phú!
Buổi chiều sau khi tan học, tôi trở về nhà mới, bởi vì lớp học bồi dưỡng tâm lý từ giờ đã trở thành bồi dưỡng nội bộ gia đình. Vừa vào nhà liền thấy mẹ Võ, còn có Trương Văn nằm trông bên giường, tay cầm bản vẽ, anh ta đang cẩn thận phác họa lại hình ảnh mẹ Võ đang ngủ. Hình vẽ trên giấy sinh động như người thật, tôi ghé sát vào nhìn, không cẩn thận động vào anh ta. Trương Văn thấy là tôi, liền đứng lên gấp bản vẽ lại, rời khỏi phòng mẹ Võ không nói một lời. Tôi cô đơn nhìn bóng lưng của anh ta, xem ra anh ta thật sự rất ghét tôi.
Chỉ còn hơn một tháng nữa là đến cuộc thi tiếng Anh cấp bốn, tôi càng hăng hái học tập, thậm chí lúc ăn cơm thỉnh thoảng cũng lẩm bẩm tiếng Anh trong miệng. Mẹ Võ thấy thế, bảo bác sĩ Võ và Vũ Đạo bớt chút thời giờ giúp tôi. Hai người bọn họ cũng vui vẻ đáp ứng. Sau buổi cơm tối, bác sĩ Võ và Vũ Đạo bảo trước tiên sẽ sát hạch trình độ ngoại ngữ cơ bản của tôi, sau đó sẽ suy nghĩ xem nên giúp tôi thế nào.
Đầu tiên, Vũ Đạo huyên thuyên nói một đoạn ngắn. Thôi rồi, tôi chẳng nghe hiểu được câu nào, đau khổ lắc đầu. Sau đó, bác sĩ Võ cũng bô lô ba la giảng giải một chuỗi, tôi vẫn nghe không hiểu, vì vậy lắc đầu càng thêm đau khổ. Sau đó, bọn họ anh một đoạn tôi một đoạn, tôi cứ như đang nghe tiếng trời vậy. Cuối cùng tôi đành đau đớn bịt lỗ tai, lòng tin hoàn toàn đánh mất. Lúc này, Vũ Đạo nói một đoạn cuối cùng, tốc độ nói cũng chậm hơn nhiều, rốt cục tôi đã nghe hiểu rõ hơn phân nửa. Vũ Đạo nói xong, hỏi tôi: “Khẩu âm Oxford của anh thế nào?”
Tôi gật đầu không ngừng, “Rất hay!”
Bác sĩ Võ ho khan một tiếng, nghiêm túc giải thích: “Được rồi, căn cứ vào tình hình lúc nãy, anh đánh giá một chút về trình độ ngoại ngữ của em nhé. Em… không biết tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Thuỵ Điển, chỉ biết tiếng Anh!”
Đồng ý với hai người đoạn cuối cùng lúc nãy là tiếng Anh, còn lại đều là tiếng nước khác! Hai cái tên cầm thú này!
“Tiếp theo sẽ là khảo sát trình độ tiếng Anh của em!” Vũ Đạo lại nói một đoạn tiếng Anh, nhưng lần này đoạn văn lại rất dài, khó hơn nhiều, tôi chỉ có thể xác định đó là tiếng Anh, nhưng lại không hiểu ý nghĩa của toàn đoạn là gì. Cuối cùng Vũ Đạo dùng một câu “UNDERSTAND?” (Em hiểu chưa?) để kết thúc. Buồn chết mất, nếu nói câu mà tôi nghe hiểu rõ nhất thì chính là câu cuối cùng này.
Vũ Đạo nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, vỗ vỗ bả vai tôi, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tôi rất vui, em rất yêu nước, bản sắc văn hóa nước ta nhờ em phá