
t triển vậy!”
Sau đó thất bại quay sang bác sĩ Võ, “Đến anh đấy.”
“Được!” Bác sĩ Võ vui sướng hài lòng ngồi xuống, tôi lập tức cảm thấy nguy hiểm gần kề, nhìn thái độ của bác sĩ Võ, hình như là ý tại ngôn ngoại, cuối cùng cũng đến phiên ta rồi. Bác sĩ Võ suy nghĩ xong, liền đưa ra ý kiến: “Chúng ta tìm kiếm đường tắt đi.”
“Đường tắt gì cơ?”
“Gần đây anh đang nghiên cứu thuật thôi miên, anh sẽ thôi miên em thành người Anh, thế không phải ngon rồi sao.”
“Được ạ! (Tôi phản đối! )” Tôi và Vũ Đạo cùng lúc lên tiếng.
“Vì sao anh lại phản đối?” Tôi quay sang hỏi Vũ Đạo.
“Lẽ nào đến giờ em còn chưa hiểu được sự nguy hiểm trong những ý tưởng kỳ quái của anh ấy ư?” Vũ Đạo liếc mắt nhìn bác sĩ Võ, “Lát nữa nói không chừng anh ấy thôi miên em thành một con ếch, bắt em diệt ruồi, muỗi, gián trong nhà chúng ta bằng lưỡi đấy!”
“Không phải chứ.” Tôi lập tức dao động, vẫn là Vũ Đạo nhận thức vấn đề sâu sắc. Bác sĩ Võ thấy hai người chúng tôi đứng trên cùng một chiến tuyến, đành nói: “Có Võ nhị giám sát bên cạnh là được rồi.”
Vũ Đạo vẫn không nhúc nhích, bác sĩ Võ kéo anh ta qua, nói nhỏ sau lưng với anh ta mấy câu, sau đó tôi liền thấy vẻ mặt Vũ Đạo dao động. Lẽ nào Vũ Đạo cũng có nhược điểm trong tay bác sĩ Võ?
Vẻ mặt của Vũ Đạo ngược lại khiến tôi bắt đầu bất an, bác sĩ Võ cũng không để lỡ cơ hội mà khuyên bảo: “Tiểu Dung, với trình độ tiếng Anh cơ bản của em lúc này, để qua được cấp bốn có chút khó, cho nên chỉ có thể được ăn cả ngã về không thôi!”
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy lời bác sĩ Võ nói cũng không phải không có lý, nhưng tôi vẫn không yên lòng, vì vậy lại dặn dò Vũ Đạo: “Anh nhất định phải giám sát cho kỹ đó!”
“Anh lấy nhân cách của mình ra đảm bảo, sẽ ngăn anh ấy lại trước khi xảy ra vấn đề!” Vũ Đạo thề hẹn.
“Nhân cách? Anh lấy cái gì mà mình có ra bảo đảm có được không?” Tôi lầm bầm.
Vũ Đạo cười cười, “Dùng quyền chủ nợ của tôi đảm bảo được chưa.”
“Vậy còn tạm được.”
Sau đó, bác sĩ Võ lấy tay chậm rãi xoay tròn trước mắt tôi, lăn qua lăn lại nửa ngày, đầu óc tôi cũng sắp hôn mê nhưng vẫn không thành công, đang lúc tôi chuẩn bị từ bỏ, ý thức lại dần dần biến mất…
Chờ lúc tôi khôi phục lại ý thức, đã thấy bác sĩ Võ nhìn tôi cười rất khả nghi, mà mặt Vũ Đạo lại hơi đỏ. Tôi vội vàng gặng hỏi, bác sĩ Võ ài một tiếng, “Tiểu Dung ơi, em bị thôi miên thành người Anh quốc xong, cứ như một đứa bé thiểu năng người Anh vậy, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không xong!”
“Không cần các anh dạy thêm nữa!” Tôi bực bội chạy về phòng mình. Vừa vào phòng, tôi lo lắng soi gương nhìn miệng mình một chút, không phát hiện cái gì lạ thường. Nghĩ kỹ lại, nếu thật sự giống một đứa bé người Anh thiểu năng thì Vũ Đạo cũng đâu có lý do đỏ mặt chứ? Để tôi chịu thôi miên, rốt cuộc trước đó bác sĩ Võ đã nói gì với Vũ Đạo? Mà trong lúc thôi miên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Tiết Cơ học của ngày thứ ba bắt đầu đã làm cho tôi ý thức được rằng, kỳ thi hết kỳ đáng sợ sắp đến gần rồi. Giáo sư Lý Giản của môn Cơ học nghe nói tương đối dễ tính, sẽ không bắt nhiều người, học cho kỹ bài tập và ghi chép hàng ngày là đa phần có thể qua. Cho dù thế nhưng khối lượng ôn tập cũng không hề nhỏ. Mà một đứa bình thường ít nỗ lực như tôi lại càng lo lắng hơn nữa. Buổi trưa về nhà ăn cơm, thấy sắc mặt Trương Văn còn xấu hơn mình, tôi mới nhớ ra buổi chiều không học thể dục. Bác sĩ Võ và Vũ Đạo cũng về ăn cơm.
Bác sĩ Võ cảm thán một tiếng, “Tiểu Dung à, hôm nay anh mặc cái blouse đỏ đi làm, sáng sớm xem bệnh cho một bệnh nhân, anh vừa bảo lấy máu là anh ta đã chạy mất dép rồi! Buồn cười thật đấy!”
Anh mặc cái blouse đỏ đó nhìn thế nào cũng giống đồ tể chứ không giống bác sĩ! Vũ Đạo tiếp lời: “Ngày mai anh cũng mặc đồ màu đỏ!”
Nhìn miệng anh lộ ra nụ cười gian xảo, tôi dám khẳng định ngày mai sẽ không có chuyện gì tốt.
Ở nhà của “cầm thú” mới được mấy ngày mà tôi đã thấy mình giảm thọ phân nữa, vì vậy tôi lấy lý do ôn tập thi cuối kỳ để trốn về ký túc xá. Quay trở lại phòng ký túc cứ như là lâu lắm, khiến tôi vô cùng hoài niệm. Không khí học tập ở ký túc xá quả nhiên không giống bình thường, buổi chiều tự học, mãi đến mười giờ tối ký túc xá đóng cửa mọi người mới trở lại. Dưới tòa nhà ký túc xá là một hàng bán đồ ăn cay, tôi nhịn không được nên qua ăn một chén, vừa ăn vừa nói chuyện với một bạn nữ khác ở khoa văn. Không thể không ngưỡng mộ mấy cô ấy, bình thường không giống chúng tôi, mỗi ngày phải đọc sách để hiểu, người ta chỉ cần đọc sách thật kỹ trước kỳ thi một tháng là được. Bạn nữ đó hỏi tôi là người của khoa nào, lúc tôi nói với cô ấy tôi học ở khoa vật lý, cô ấy đột nhiên kích động cầm tay của tôi, nói cô ấy lần đầu tiên gặp được bạn nữ ở khoa vật lý, điều này khiến tôi cảm thấy mình như gấu mèo*, sau đó cô ấy còn hỏi tôi có biết một nhân vật lừng lẫy tên là Vưu Dung không? Mặt tôi tối sầm, che mặt chạy trốn. Người nổi tiếng ơi, nhất định phải vào đội thiếu niên tiền phong, nếu không, không có khăn quàng đỏ thì không thể nào sống được! Cho đến lúc này, tôi mới hiểu được, vì sao lúc gia nhập đội thiếu niên tiền phong lại tu