
yên thệ: ‘Chuẩn bị sẵn sàng’!
*Hay còn gọi là gấu trúc, động vật quý hiếm hàng đầu ở Trung Quốc. ý chị ở đây là chị thấy mình trở nên quý hiếm, nổi bật.
Quả nhiên là cuộc thi cấp bốn, ngay cả lúc rửa mặt trước khi tắt đèn, mọi người tay ai cũng cầm theo một quyển sách, xung quanh phòng lấy nước luôn bắt gặp những bạn nữ đeo tai nghe để luyện nghe Anh văn. Buổi tối, Phạm Thái học từ vựng xong còn mở đèn sạc tiếp tục luyện công ở trên giường. Nhìn người khác nỗ lực như vậy, tôi cũng bị hưng phấn lây, đem một cái ghế đặt dưới bóng đèn ở lối đi, mãi cho đến lúc mắt không mở nổi nữa mới mệt mỏi trở lại giường nằm xuống. Trước lúc chìm vào giấc ngủ, còn nghe Tiểu Dư nói mớ mấy từ tiếng Anh, nghe kỹ lại hóa ra là đang học thuộc từ vựng. Lúc này Phạm Thái đột nhiên nói ra một câu tiếng Anh: “Give me the book.” (Đưa cho mình quyển sách!) Mà Giả Họa đang ngủ lại trả lời: “Here you are.” (Của bạn đây!)
Tẩu hỏa nhập ma rồi! Ngủ đi, đừng có nói chuyện nữa được không? Cứ như vậy, trong mơ, 26 chữ cái bay bay trên trời, lúc xếp thành chữ nhất, khi lại xếp thành chữ bát…
Chương 48: Tai Họa Máu Mũi.
Vừa tỉnh lại, toàn thân uể oải, tôi cố gắng lắm mới có thể đi học. Hôm nay Vũ Đạo quả nhiên mặc bộ đồ bị nhuộm đỏ kia. Trong hai tiết học, Vũ Đạo chỉ giảng bài mới mà không hề nhắc một chữ đến kỳ thi, đợi đến lúc sắp tan học mới nói: “Có bạn học hỏi tôi về đợt thi cuối kỳ này, còn nói môn của tôi hơi khó, hy vọng tôi có thể gợi ý một chút.”
Nói đến đây, hai mắt đám sinh viên sáng lên, có vài bạn học còn nghi ngờ nhìn về phía tôi, tôi liền lắc đầu phủ nhận, “bạn học” này không phải là “bạn học Vưu” nhé. Vũ Đạo lại tiếp tục nói đâu vào đấy: “Xét thấy tình cảm của tôi và các em cũng khá tốt, tôi cũng quyết định sẽ gợi ý!” Lời còn chưa dứt, mọi người đã vui mừng. Lại nghe Vũ Đạo lại bổ sung thêm: “Có điều cũng sẽ khiến nhiều người chết đuối đấy!”
Trong thoáng sau đó tất cả đều im lặng. Mọi người đờ ra, nhìn chằm chằm vào bộ đồ màu đỏ Vũ Đạo đang mặc, Vũ Đạo cũng cúi đầu nhìn quần áo của mình, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Tôi nghe nói những cuộc thi khác đều rất dễ dàng. Triết học gia Kierkegaard có một câu danh ngôn là, khi mọi chuyện đều trở nên quá dễ dàng, thì điều duy nhất con người ta cần chính là —— khó khăn trắc trở. Cho nên, nếu như mọi người không muốn phiếu điểm của mình bị lem màu giống như cái áo này của tôi, thì hãy cố gắng nhiều hơn!” Nói xong, Vũ Đạo còn kéo kéo cái áo của mình, cố ý lẩm bẩm một câu hai ý: “Xem ra bị phai đỏ rồi thì rất khó giặt sạch!”
Vũ Đạo vừa rời khỏi phòng học, tôi đã nghe có người đang chửi bới kẻ đã làm lem màu bộ quần áo của Vũ Đạo. Thật ra ấy, mắng tôi làm gì, muốn mắng thì mắng cái kẻ khắc mọi người kia kìa, người nổi tiếng thì phải chú ý lời nói và việc làm của mình chứ, mọi người coi đi, để lại câu nói này đúng là hãm hại thế hệ sau mà!
Những ngày tiếp theo trôi qua đơn điệu mà nhàm chán, cuộc sống mỗi ngày đều chạy trên ba nơi điển hình: phòng ngủ —— căng tin —— khu tự học, nhưng tôi lại thấy có thể trải qua cuộc sống bình yên như vậy thật hạnh phúc, hy vọng mọi người trong trường nhanh chóng quên tiệt cái tên Vưu Dung này đi. Nỗ lực học tập gần một tháng này, tuy có thể thấy được kết quả học tập tăng lên nhưng tôi lại ngày càng khó nhớ được những điều đã học, nóng trong người, thậm chí còn bị tiêu chảy. Rơi vào đường cùng, tôi đành phải về nhà tìm bác sĩ Võ cố vấn. Mẹ Võ thấy tôi gầy đi so với lúc trước, liền dặn dò tôi phải chú ý sức khỏe. Lúc biết được thân thể tôi có chút không khỏe, liền gọi bác sĩ Võ về ngay. Sau khi xem bệnh, bác sĩ Võ nói tôi bị hội chứng căng thẳng trước khi thi, vì để thuận tiện cho việc chăm sóc tôi, yêu cầu tôi lại phải về nhà ở.
Bác sĩ Võ rất vui khi tôi quay về nhà, anh ta ra sức truyền thụ với tôi rằng kết quả học tập không quan trọng, quan trọng là mọi người trong nhà đều khỏe mạnh tinh thần sảng khoái, cũng không biết đây có phải là phương pháp chữa trị không nữa. Anh ta còn nói để chữa bệnh, tôi cần phải ăn thức đồ chua và cay, cho nên từ hôm nay trở đi, Trương Văn sẽ thay Vũ Đạo nấu ăn. Cuối cùng dặn tôi phải nghỉ ngơi, kết hợp song song với lao động nhẹ nhàng mà hợp lý, sau đó liền đem đống quần áo bẩn tích tụ thời gian qua cho tôi như một hoạt động hợp lý. Ài, vốn tôi còn tưởng anh ta thật sự vui khi thấy tôi về nhà cơ đấy! Coi như bác sĩ Võ cũng còn lương tâm, anh ta quyết định tự mình xuống bếp nấu thuốc bổ cho tôi. Nhưng anh ta không mang tạp dề mà lại mặc áo blouse trắng, khiến tôi cứ có ảo giác như anh ta đang giải phẩu thi thể vậy. Lúc đầu tôi định ở trong bếp giám sát, nhưng anh ta cảm thấy vướng tay vướng chân, liền nói: “Tiểu Dung, mấy ngày nay em không cần phải nghĩ nhiều về chuyện học đâu, cứ xem TV, nói chuyện nhiều chút, giờ em đi nói chuyện với mẹ đi, lát nữa nấu xong, anh đem qua cho em.”
Không biết nói chuyện với mẹ Võ bao lâu thì bác sĩ Võ bưng một bát canh đi lên. Tôi lễ phép mời mẹ Võ uống trước, mẹ Võ nói tôi còn phải học tập quan trọng hơn, lại đẩy trả lại cho tôi, bác sĩ Võ cũng nói bệnh của mẹ Võ không cần t
Cùng chuyên mục
-
Tôi và hắn ta Cúgià (<a href="http://www.facebook.com/trang.dieu.58" target="_blank" target="_blank">facebook</a>) Truyện dài tập