Duck hunt
Đơn giản là yêu

Đơn giản là yêu

Tác giả: Blue Rose

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323872

Bình chọn: 8.5.00/10/387 lượt.

phòng. Ra ban công thì cô thấy chiếc Lamborgini dời đi. Họ đã đi hát rồi. Công việc của một ca sĩ là thế sao ? Rất bận rộn, đi cả một ngày, thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Không hiểu sao lúc này, cô cảm thấy mình lạc lõng, cô đơn quá. Cô muốn đi theo và nghe họ hát. Nhưng thiết nghĩ xa quá lại không có xe, không thể làm phiền bố mẹ Di được nên cô đành đi vào phòng nhạc của họ nhưng cô lại quên mất một điều là……

Căn hộ rất rộng, phòng nào cũng trang trí đẹp đẽ. Ái My ngồi nhẹ nhàng xuống chiếc piano của họ. Cô mở nắp đàn lên, lướt nhẹ trên các phím. Nhìn cây đàn, lòng cô lại trùng xuống. Ưu buồn vấn vương trên đôi mắt cô.

.

– Anh Hải, anh dạy em chơi piano đi. _ Ngọc My đứng cạnh cây đàn

– Được rồi bé yêu, ngồi xuống đây. Nhưng mà em học về nốt nhạc hết chưa. Cách sử dụng piano ?

– Dạ rồi, nhưng em chưa biết vừa chơi vừa phiêu giống anh _ Ngọc My ngồi cạnh người anh.

– Rồi, em đi từng phím đàn, theo nốt của bài. Em hãy thả mình vào phím đàn, vào giai điệu bài hát, rồi cất tiếng hát theo, từ từ nhẹ nhàng, em sẽ đung đưa phiêu theo bài hát thôi. _ Người anh tên Hải tận tình chỉ dạy cô bé.

– Dạ.

– Em bắt đầu đi. Em thích bài gì ?

– Dạ, bài Anh Ở Đâu của chị Zoi ạ

– Ok, em thuộc nốt thì đánh rồi hát theo

– Vâng

.

Bàn tay mềm mại uyển chuyển lướt nhẹ theo phím đàn. Tạo nên giai điệu êm đềm, nhẹ nhàng cho cả phòng. Giai điệu quen thuộc nhưng sâu lắng…. Rồi tiếng hát cất lên, giọng hát ngọt ngào, trong veo chức đựng khá nhiều tâm sự. Tiếng hát làm cho ai đó rung động….

Người về bên ấy. Có nhớ một người bên này

Niềm vui bên anh. Còn bên em là giọt nước mắt.

Em tiếc nuối những ngày qua, tiếc cho yêu thương ngày qua.

Đành xót xa nhìn anh quay bước ra đi.

Lời yêu xưa đó. Em giữ cho anh nhé người

Dù mai chia xa. Hãy để em bên anh lần cuối.

Cho em được nắm đôi tay.

Cho em ôm lấy đôi vai.

Dù sớm mai bình minh mang anh xa rồi.

Đành thôi quên nhé, tiếng yêu đã trao hôm nào.

Tình thôi xa nhé, giấc mơ khi ta có nhau.

Giấc mơ nào khi tay còn nắm tay

Giấc mơ ngày nào còn lại hôm nay

Giờ tan theo bao nhiêu yêu dấu vụt bay.

Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ đã xa em rồi

Tìm trong nỗi nhớ, giấc mơ anh đã đánh rơi

Tiếng yêu giờ đây đã tan biến mau

Giấc mơ còn đây mà người ở đâu

Tìm kiếm mãi, một giấc mơ anh ở đâu ?

( Anh Ở Đâu – Khởi My )

Truyền cảm, ngọt ngào lắm, sự ưu buồn hiện rõ. Nhưng đó là sự nhung nhớ về một người anh. Cùng là tâm trạng của bài hát nhưng cái người được nhắc là khác. Trong bài là một chuyện tình tan vỡ do người con trai đã khuất. Đối với cô, khi hát bài này là do cô nhớ anh trai cô. Cô đã từng tập hát với anh trai cô bài này, bao nhiêu kỉ niệm ùa về giữa anh em cô.

Và cũng như tựa đề, lòng cô đang gào thét vì người anh trai, cô muốn biết: ” Anh Ở Đâu ”

Chương 40: Nụ Cười Thân Quen. Lời Hứa

Ái My rời khỏi cây đàn, cô bước đến cái khung cửa sổ rộng lớn đằng kia. Ái My chạm tay vào cái rèm, cô nép mình dựa vào một bên cửa sổ. Ánh mắt của cô nhìn vào khoảng không vô định ngoài kia.

Không hiểu vì sao, khi cô nhìn vào khoảng trời rộng lớn kia. Mọi kí ức về gia đình của cô hiện hữu như đoạn phim. Khi nhìn vào vùng trời xanh kia, cô lại thấy hình ảnh của Nhật Thuận. Nụ cười của Nhật Thuận hình như có chút quen quen. Cô nheo mắt, cố nhìn, cố suy nghĩ. Thì bỗng hình ảnh Mạnh Hải đan xen.

Những đường nét khuôn mặt của Hải trộn lẫn vào khuôn mặt của Nhật Thuận. Ái My hoảng loạn, không biết là gì. Có ý gì chăng ?

Nụ cười đó rất quen, nhưng Ái My không tài nào nhớ được.

– Là anh phải không ? Anh đừng trêu em, anh đóng giả anh Nhật Thuận để làm em không nhận ra phải không ?

Đóng giả, rốt cục cô nói quái gì vậy.

– Phạm Hoàng Ái My

Ái My giật mình khi nghe có người gọi cả họ lẫn tên mình. Giọng nói quen thuộc, pha chút lạnh lạnh. Ái My nghe cũng hơi lo sợ, hình như cô nhớ ra gì rồi…… Ái My rụt rè, cúi thấp đầu, quay lại….

– Cô làm gì ở đây ?

-…..

– Cô làm gì ở đây ?

-……..

– Sao lại ở đây ?_ Minh Lâm mất kiên nhẫn hét lên.

– Tôi chỉ muốn mượn cây đàn chút thôi. Vì tôi hơi chán. _ Ái My giật mình nói, lại cái tật nóng tính.

Lạ ghê chưa, cô chọc anh giận đã rồi lại bảo anh nóng tính….

– Cô biết mình vi phạm nội qui ?

– Biết nhưng mà…….

– Nhưng sao ?

– Tôi sắp thi hát, cần dụng cụ…

– Không phải cô từ chối khi tôi muốn giúp sao ? Nên ngay cả việc mượn đàn, tôi cũng không cho.

Ích kỷ, ích kỷ.

Đồ keo kiệt, ki bo.

Chỉ là không giúp đỡ thôi có cần ác tới mức mượn dụng cụ cũng không được không

– Xí, không thèm. Tôi sẽ thắng cuộc thi cho anh xem mà không cần dụng cụ hay sự giúp đỡ từ anh.

Ái My thốt nên rồi mới biết bị hớ.

Sao kia chứ ? Thắng sao ? Đó là chuyện không thể, chưa biết cô có lọt vào vòng sau nữa không kìa. Ôi, đúng là cái miệng hại cái thân rồi.

– Sao ? Cô nói lại xem nào ? Thắng cuộc thi sao ?

– Ừ…. ừ…. tôi sẽ thắng cho xem….

Lỡ phóng lao rồi theo lao luôn chứ biết làm sao bây giờ.

– Ồ, không cần sự giúp đỡ từ tôi luôn ?_ Minh Lâm nhìn Ái My

– Ừm, không cần.

– Được rồi, nếu cô được vào vòng chung kết chuyện cô vào phòng nhạc tôi bỏ qua. Còn nếu g