
iành được giải, tôi sẽ cho cô một điều kiện. _ Minh Lâm đột nhiên giở giọng ngọt ngào.
– Thật không ?_ Ái My không tin là mình nghe thấy gì
– Thật. Sao ? Dám hứa không ?
– Được, tôi hứa. Tôi sẽ giành chiến thắng cho anh xem. Móc ngéo nha _ Ái My tủm tỉm, đưa tay ra.
– Ok _ Minh Lâm nhìn cô, anh cũng đưa tay nghéo tay cô.
– Mà sao anh lại ở đây, không phải……
Giờ Ái My mới thắc mắc.
– À, tôi quên đồ nên về lấy.
– Anh tự lái xe ?
– Chứ sao ?
– Ờ, thôi không có gì.
– Ừ, về luyện tập đi. Nếu không thực hiện được tôi sẽ phạt cô á.
– Cái gì chứ ?_ Ái My hết hồn
– Vậy đi, tôi đi _ Minh Lâm bước đi xuống nhà, lên xe và đi mất từ tám mươi đời dương.
Thế mà Ái My vẫn đứng im đó không nhúc nhích. Sao ? Phạt cô sao ? Chết là cái chắc rồi. Không cần sự giúp đỡ cô làm sao hoàn thành như lời hứa chứ @@. Đúng là cô ngu ngốc quá mà, hứa không biết suy nghĩ.
Ái My đột nhiên nhớ lại hình ảnh lúc nãy. Cô nhớ đến Nhật Thuận. Nụ cười đó, hình ảnh đó hình như là…… là hình ảnh của anh cô…..
Sao ? Sao lại thế được ?
Hình ảnh của anh cô tại sao lại đan xen vào hình ảnh của Nhật Thuận ? Có chuyện trong này chăng ? Cô phải tìm ra mới được.
Nhắc đến Nhật Thuận, cô nhớ chị Thiên Như. Hôm trước, có bó hoa kẹo mà quên tặng chị, cô cho Ái Di rồi chỉ còn mỗi chị. Mà lúc này cũng rảnh, thôi thì sang chơi với chị. Sẵn nhờ chị tập hát giúp luôn. Nghĩ thế nên có xuống nhà chuẩn bị đi.
Chương 41: Những Câu Nói Kì Lạ
Ái My rời khỏi căn hộ, dự tính là bắt taxi đi nhưng lại có người muốn làm tài xế cho cô.
Chiếc Lamborgini màu trắng dừng lại trước chỗ Ái My đang đứng. Bước xuống là một chàng hoàng tử với áo thun trơn màu trắng, quần kaki trong ngộ nghĩnh. Ái My ngạc nhiên nhìn anh.
– Minh Phong, anh đi đâu đây ?
– Đang chán, hôm nay không có đi diễn, định rủ em đi chơi. Hình như em đang chuẩn bị đi đâu hả ?_ Phong nhìn Ái My
– À, em định sang nhà chị Như chơi. Sẵn đem bó hoa kẹo cho chị luôn.
– Vậy anh đưa em đi
– Có phiền anh không ? Anh biết lái xe hả ?
– Không sao ? Không lẽ em không tin, hôm nay anh lái đến đó
– Không phải em không tin. Mà là em sợ _ Ái My cười mỉm
– Sợ gì ?
– Sợ vào bệnh viện nằm, hihi
– Xem thường anh quá, lên xe đi _ Minh Phong nhíu mày, cười..
Ái My và Minh Phong bước lên xe đi. Hôm nay, anh sẽ chở cô đến Vĩnh gia, cũng may anh đã hóa trang thành người lạ rồi. Nước da ngâm một chút, mái tóc xoăn một chút, đeo kính nobita nữa….
.
– Anh quên em rồi sao ?
– Ngốc, nó chưa quên em. Chỉ là con nhỏ đó làm nó mờ mắt thôi.
– Cô bé đó đẹp mà, so ra mang nụ cười cho anh ấy nhiều hơn em.
– Con này, con nhỏ đó chỉ là giả vờ thôi. Mày cũng bị nó che mắt rồi.
– Sao cũng được, miễn anh ấy được hạnh phúc.
– Đồ ngu, bộ mày không muốn mày đem lại hạnh phúc cho nó sao ?
– Muốn thì làm sao ? Em không thể xuất hiện trước mặt anh ấy.
– Tao sẽ làm cho mày gặp nó, mày phải phối hợp với chị mày. Không để con nhóc đó cướp đi Minh Phong của mày.
– Tùy chị, đừng làm tổn thương anh ấy
– Mày để chị mày giải quyết.
.
*** Vĩnh Gia ***
Bing boong….. bing boong…..
– Xin lỗi, 2 vị tìm ai ?
– Tôi tới kiếm chị Thiên Như
– Xin mời hai vị vào, tiểu thư trong phòng.
– Ừm, đi thôi _ Ái My cười rồi bước vào, tiếp đó là Phong.
Vĩnh gia cũng đâu thua Phạm Hoàng gia bao nhiêu. Trong nhà toàn là những món đồ quý giá, mang giá trị cao lắm. Mỗi căn phòng đều trang trí riêng một nét. Bước lên lầu, dãy hành lang dài và rộng, nhưng ngắn hơn so với nhà Di, bước thẳng là căn phòng của Thiên Như, kế bên là phòng của Thiên Quốc.
<<< Cốc… cốc >>>
– Vào đi
– Chị Thiên Như
– Xin chào_ Phong cười
– Hai em đến hồi nào, để chị kêu người giúp việc lấy nước.
– Dạ thôi, tụi em không cần đâu.
– Tụi em đến có việc gì…….
– Em định sang đây nhờ chị tập hát cho cuộc thi sắp tới, vừa ra cổng thì thấy anh Phong, anh cho em đi nhờ.
– Ừm, để chị gọi anh Thuận qua chơi với Phong.
– Dạ vâng……..
10p sau Nhật Thuận có mặt tại Vĩnh gia. Cả bốn cùng xuống sân chơi và tập hát cho thoải mái. Phong và Thuận không có gì làm thì ôm cho tập bút màu tranh thủ làm họa sĩ một ngày. Ái My và Thiên Như tập hát tranh thủ làm ca sĩ một hôm. Nếu đúng ra thì cô nên nhờ Minh Phong tập cho rồi nhưng cô muốn tự dựa vào sức mình, cô muốn thực hiện đúng lời hứa với Minh Lâm.
Thiên Như và ÁI My chăm chú luyện giọng, hai cô nàng cười cười nói nói rất vui vẻ. Ở phía hai người con trai, họ cũng chăm chú vẽ.
Nào ngờ đâu sóng gió xô tan những ước mơ đầu khi vẫn bên nhau
Người yêu em lúc trước trở về với những ngọt ngào em chưa thể quên
Giờ đành buông tay kết thúc
Hay anh phải níu kéo em về với những yêu thương?
Giờ trái tim đã vỡ tan theo tháng năm dài bên nhau
Thế thôi anh sẽ chỉ nhìn em quay lưng.
Giọng hát trầm ấm vang lên làm lay động cả hai con người họa sĩ kia. Như lúng sâu vào trong trái tim đang đập kia. Ngưng bút trước khi tác phẩm hoàn thành, cả 2 nghe trộm giọng hát đầy truyền cảm đó. Có chút quen quen, có chút hay hay…….
– Minh Phong này _ Thuận vừa vẽ tiếp vừa gọi
– Sao ?
– Cậu và Ái My quen khi nào ?
– Chỉ là tình cờ biết trong siêu