
ng, đành phải đem ví tiền vứt trên mặt đất, bất mãn kêu to: “Bỏ ra!”“Còn nhỏ như vậy mà đã dám làm trò này, theo tôi đến sở cảnh sát …”Ánh mắt thằng nhóc kia bắt đầu chuyển động, lập tức quỳ trên mặt đất, đáng thương nói: “Cháu mới mười một tuổi … Mẹ cháu bị bệnh, cháu muốn mua thuốc cho mẹ. Cháu biết sai rồi, cháu không dám nữa!”“Cậu đừng tưởng gạt được tôi!”“Cháu nói thật … cô tha cho cháu đi.” Trong lúc thằng nhóc kia khóc lóc van nài, một người phụ nữ đầu óc rồi bù khập khiễng tiến tới trước mặt ôm lấy chân cô khóc um lên: “Nó mới mười một tuổi, sau khi vào sở cảnh sát ra sao còn có thể làm người được nữa? Cô đưa tôi đi đi, đều tại vì tôi có bệnh … đều là lỗi của tôi …”Tư Đồ Thuần nhìn thằng nhóc trẻ người non dạ trước mặt, lại nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt từ tức giận chuyển thành thương hại, tay cũng từ từ buông ra.“Hai người ở đâu?”Người phụ nữ chỉ chỉ một đống lộn xộn bên đường, “Chúng tôi ở nơi này.”Những tờ giấy báo cũ kĩ xếp lại, vài chén nước sứt mẻ, có một số thứ cô còn không nhận ra là thứ gì. Một người sống ở nơi này, dù làm việc gì đều có thể tha thứ. Tư Đồ Thuần cúi người nhặt chiếc ví lên, lấy ra mấy trăm, “Trước cầm tiền này mua thuốc, ngày mai tôi giúp hai người liên hệ hội chữ thập đỏ để bọn họ giúp đỡ”“Cám ơn! Cô thật sự là người tốt!”“Đây là điều nên làm, sau này có gì khó khăn có thể đến tìm tôi. Tôi ở phòng 501A tòa nhà này.”Trong lúc người phụ nữ cùng đứa trẻ kia rối rít cảm ơn, Tư Đồ Thuần cũng không thể hiện một chút thỏa mãn, ngược lại càng thêm rầu rĩ. Cô trở về nhặt hành lí lên, lại thoáng nhìn qua một góc bên đường phủ kín những tờ báo cũ kĩ, thở dài.Nhưng cô không hề biết rằng, không lâu sau khi cô rời khỏi, người phụ nữ cùng thằng nhóc kia tranh nhau giật lấy những đồng tiền mà cô vừa bố thí.Xem hết một màn, An Dĩ Phong bất đắc dĩ lắc đầu.“Cô gái ngốc nghếch này, sớm muộn gì cũng bị người ta đem bán!”————-Như thế nào gọi là duyên phận?Là nhân sinh trùng phùng.Cùng ngày hôm đó, mười hai giờ đêm.An Dĩ Phong xuống bách hóa dưới lầu mua thuốc, vừa vào trong đã thấy Tư Đồ Thuần. Cô đang cầm cây son dùng thử nhẹ nhàng thoa lên đôi môi mềm mại, trên khuôn mặt hơi tái nhất thời trở nên tươi tắn, thanh nhã. Cô hơi bĩu môi, đưa tay lên quệt quệt, nói: “Khó coi chết được!” Buông cây son, ôm đống mì ăn liền hướng bàn thu ngân tính tiền.An Dĩ Phong lần đầu có cảm giác như mình không hề tồn tại. Bọn họ đã gặp nhau mấy lần, nhưng cô hoàn toàn đem hắn làm như không thấy.Hắn thuận miệng hỏi: “Cô ở tòa nhà đối diện kia?”Cô nhìn quanh bốn phía, không thấy người khác mới xác định được An Dĩ Phong đang nói chuyện với mình, “Đúng, có chuyện gì?”“Quanh đây có rất nhiều người không tốt, cô tốt nhất không nên tin tưởng bất kì người nào!”“Nói như vậy anh cũng là người xấu? Tôi cũng không nên tin tưởng lời anh nói?”“Tôi?!” Hắn đừng gần sát cô, cảm nhận được một hương thơm kín đáo, so với mùi nước hoa gay gắt kia nói không lên lời mê hoặc, quyến rũ. “Tôi là người không tốt nhất … Buổi tối cô thấy tôi nên cẩn thận một chút, tốt nhất nên chọn đi đường vòng!”Cô nhìn hắn một hồi lâu, mới gật gật đầu: “Chuyện này buồn cười lắm!”“Tôi nói thật.”Cô cầm mì ăn liền, đi qua hắn. Lúc đến cửa, ngoái đầu nhìn hắn cười, “Nếu anh thật sự là người xấu, nhìn thấy tôi phải cẩn thận một chút, tốt nhất nên chọn đi đường vòng!”Hắn nhìn cô chìm trong bóng đêm, rút ra một điếu thuốc, “Cô gái này, thật thú vị!”Tên bán hàng trong tiệm bách hóa lập tức rút diêm châm lửa: “Phong ca, cô gái anh vừa thấy chính là loại con gái tử tế!”“Thật sao?” An Dĩ Phong nhếch môi, nhả ra một đợt khói thuốc, “Tôi thích những cô gái tử tế!”———-Có người nói, tình yêu bắt đầu trong im lặng.Cho nên, có một số thứ là ngẫu nhiên, nhưng trong ngẫu nhiên thường tồn tại tất nhiên.Ví như sự gặp gỡ của An Dĩ Phong trẻ tuổi nghênh ngang và Tư Đồ Thuần thông minh đáng yêu.Giữa trưa hôm sau, An Dĩ Phong đang ngồi trong xe tự hỏi nên đi đâu, vừa vặn gặp lại Tư Đồ Thuần đang xách xà phòng kem đánh răng cùng mấy thứ lặt vặt từ trong bách hóa đi ra.Hắn nhận định đây là “Ý Trời”, liền xuống xe chặn đường: “Anh mời em ăn cơm!”“Tại sao?” Cô ngây ngô nhìn cực kì đáng yêu, đôi mắt thanh tú như làn khói nhẹ.“Bởi vì em nhặt được ví, đuổi theo trả lại anh!”Cô sực tỉnh, lập tức lắc đầu: “Không cần, đấy là việc nên làm.”“Bởi vì, anh thích em!”Căn bản, hắn không cho cô cơ hội từ chối, kéo cô đến thẳng tiệm ăn gần nhất.Trong tiệm, Tư Đồ Thuần cúi đầu chăm chú ăn, một câu cũng không nói, chỉ vụng trộm nhìn hắn, gặp phải ánh mắt hắn lại nhanh chóng né tránh, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng …Nhìn vẻ ê lệ của cô, trong lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy, hận không thể ôm cô vào trong ngực.“Em có bạn trai chưa?” Hắn đi thẳng vào vấn đề.Tư Đồ Thuần một lúc lâu sau mới nuốt trôi cơm trong miệng, lắc đầu.“Anh cũng chưa có … bạn gái.” Hắn cười. Mặt cô ngày càng đỏ, cô cầm cốc nước đá, đặt lên môi uống một ngụm.Hắn cười tà nói: “Không bằng chúng ta kết hợp đi.”Cô bị sặc nước, ho một hồi mới trở lại hô hấp bình thường, mặt càng đỏ hơn nhưng vẫn không chịu mở lời.“Em nói gì