Dòng Sông Ly Biệt – Quỳnh Dao

Dòng Sông Ly Biệt – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324304

Bình chọn: 8.00/10/430 lượt.

ột bộ như thế. Cha con thích áo màu bạc, vì người cho rằng chỉ có màu đó mới tinh khiết và cao quý mà thôi!

Tôi châm biếm:

– Tinh khiết và cao quí à? Cha lúc nào chẳng thích đàn bà như thế? Điển hình là dì Tuyết.

Mẹ nhìn tôi lắc đầu:

– Y Bình, con đừng nghĩ xấu cho cha con!

– Chớ cha có tốt lành gì đâu? Cha đã cưỡng đoạt, hành hạ mẹ, lại còn giết hại bao nhiêu cuộc đời con gái khác, có con lại không đoái hoài đến, thế vẫn là ngưòi tốt ư? Mẹ, mẹ giàu tình cảm quá, dễ tha thứ cho người ta quá.

Mẹ lắc đầu:

– Thế gian này không có người hoàn toàn tốt cũng không có người hoàn toàn xấu. Y Bình, con còn trẻ quá, có nhiều việc con chưa biết… Mẹ mong rằng rồi con sẽ giống chị con.

– Mẹ muốn con giống chị Tâm Bình à? Chị ấy tốt thế nào mà ai cũng thích cả vậy?

– Chị con là một đứa con gái biết an phận, hòa đồng với tất cả mọi người. Hình như từ lúc sống cho đến khi chết đi, chị con không hề làm phiền lòng một ai.

Tôi lắc đầu:

– Thế thì không bao giờ con là chị Tâm Bình được, sự mất sớm của chị ấy có lẽ vì chị ấy không thích hợp với cuộc đời này.

Mẹ có vẻ buồn. Hình như người định nói thêm một lời gì thì có tiếng gõ cửa. Tôi mở ra. Hà Thư Hoàn như cơn lốc ào vào. Trời tuy không nóng lắm, nhưng mặt chàng đầy mồ hôi. Vừa nắm tay tôi, chàng hổn hển hỏi:

– Y Bình, thế này là thế nào chứ?

Nhìn gương mặt hớt hải của chàng, tôi bỗng nhiên tức cười. Thư Hoàn nắm chặt tay tôi, giọng chàng trần hẳn xuống:

– Thưa cô, cô có vẻ thích thú lắm ư? Tôi diễn kịch đây à?

Nụ cười chợt tắt trên môi, tôi ngỡ ngàng nhìn gương mặt tái xanh vì giận. Những giọt mồ hôi lăn dài trên má, nhưng làm thế nào giải thích cho chàng hiểu đây?

Thư Hoàn khoá tay tôi thật chặt, chàng nghiến răng:

– Nếu em không giải thích rõ, anh sẽ giận em trọn đời.

Tôi dịu dàng nói:

– Anh Hoàn, em không thể giải thích chuyện này cho anh nghe, cũng như không thể nói rõ nguyên do vì sao em bỏ đi đột ngột thế.

– Em có biết là suốt một buổi chiều hôm nay anh đã chạy khắp nơi tìm em, chỉ thiếu có đi báo cảnh sát nữa thôi, em hiểu không?

Tôi cười cầu hòa:

– Cho em xin lỗi, được không?

– Nhưng em không thể không nói rõ nguyên nhân được.

– Em đã bảo không thể tiết lộ cơ mà.

Thư Hoàn nghiến răng:

– Không thể tiết lộ à? Tôi hiểu rồi, cô cố tình muốn đem tôi ra làm trò đùa, phải không? Y Bình, cô tàn nhẫn lắm, cô đem tôi ra làm một con cờ thí quân.

– Em không cố tình như thế đâu anh ạ.

– Cô còn nói là cô không cố tình à? Không, tôi không tin như vậy, cô phải nói thật, cô phải nói rõ tất cả cho tôi nghe!

Chàng cố chấp như con bò mộng trong sân đấu, tôi thấy bực:

– Giả sử như em cố tình đem anh ra làm trò đùa đi nữa, nhưng bây giờ em đã xin lỗi rồi, anh còn cố chấp sao?

Thư Hoàn giận dữ buông tay tôi ra, chàng bỏ đi trong cơn thịnh nộ:

– Phải rồi tôi chỉ là con khỉ trong gánh xiếc mà!

Tôi cũng tức lên với cái giận vô lối của chàng:

– Nếu anh đi, thì đi luôn đi nhé, đừng trở lại đây nữa.

Lời nói của tôi như con nước chảy xuôi, chàng đã đi luôn không quay đầu trở lại. Tôi đóng ầm cửa lại, vừa giận, vừa bực, vừa đau khổ. Bực vì không thể giải thích được, không thể tỏ bày lòng mình cho chàng rõ, tức vì Hoàn cố chấp không chịu tha thứ cho tôi. Bước vào nhà, mẹ nói:

– Sao, nó giận bỏ đi rồi à?

Tôi giận lẫy:

– Mặc hắn! Người gì mà khó chịu, tưởng tôi sẽ chìu à? Còn lâu, đi đâu thì đi luôn đi, đâu phải trên đời này chỉ có một mình hắn đâu mà làm trời.

Mẹ lắc đầu ngao ngán:

– Y Bình, con nên nhớ rằng sự giận dữ chỉ chuốc lấy thua thiệt thôi, con ạ!

Tôi khó chịu:

– Mẹ đừng có lắc đầu mãi thế. Mẹ phải hiểu là con không bao giờ chịu cúi đầu trước một người nào. Hoàn muốn giận à, cho giận luôn.

Nhưng dù miệng tôi cứ nói cứng, tối ngủ tôi vẫn chảy nước mắt như thường. Phải chăng vì sự tan vỡ của một mối tình? Có lẽ không đúng hẳn. Tại sao chàng lại cứng đầu như vậy? Tại sao chàng không chịu làm hoà? Nhìn lên trần đợi trời sáng, tôi ngẫm nghĩ biết đâu chàng lại đến tìm ta? Dù thế nào đi nữa, sự ràng buộc tình cảm khăng khít như chúng tôi đâu dễ vỡ tan như vậy được.

Trời vừa tờ mờ sáng tôi thức dậy đợi chờ. Suốt một ngày Thư Hoàn vẫn không tới. Tối lại, đêm đến, rồi mặt trời lại hiện ra… Mấy ngày liền. Phải rồi! bốn ngày! bốn ngày dài như hàng thế kỷ. Ngồi trong nhà hết nhìn đồng hồ, tôi lại đứng dậy ném đồ đạc cho đỡ tức. Rốt cuộc tôi chỉ còn biết khóc.

Mẹ nói:

– Y Bình, con biết địa chỉ của Thư Hoàn mà, sao con không đến đấy? Lỗi tại con, con phải nhận thì có gì mà ngượng?

Tim tôi rộn rã với lời thúc giục đi tìm chàng. Nhưng nghe mẹ đề nghị như thế, tôi đổi ý đột ngột:

– Còn lâu con mới đến tìm hắn. Con đâu có phải là hạng gái nào đâu mà phải lôi kéo hắn. Đến thì đến, không đến thì thôi.

– Nếu thế con đi chơi cho khuây khỏa.

Lời nói của mẹ có lý, tôi cần phải đi chơi. Thế là tôi mang giầy vô xách xách tay ra cửa. Vừa bước tới cổng tôi chợt đứng lại, dưới cột điện xa xa, một gã đàn ông đang đứng bất động: Hà Thư Hoàn! Chàng đang nhìn tôi, đôi chân tôi cuống quýt bước tới. Chàng đứng đấy nhưng cách xa vời vợi.

– Anh Hoàn!

Giọng nói ngượng ngập


XtGem Forum catalog