The Soda Pop
Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!

Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!

Tác giả: Traitimbenho

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323240

Bình chọn: 8.5.00/10/324 lượt.

thật mệt mỏi, nhỏ thương cho bà quá mới lên chưa được bao lâu mà trông bà phiền muộn lo lắng đủ chuyện.

-Bin à, có anh hai đây, em cố gắng lên không có chuyện gì là không thể cả? Anh hai luôn ủng hộ em mà!

Đắp chăn lại cho Thiên Vũ, Thiên Minh bước ra ngoài. Tuy nằm đó nhưng bên tai Thiên Vũ vẫn cảm thấy ấm áp vô cùng, còn có gia đình luôn luôn bên cạnh cậu ủng hộ cậu, cậu sẽ làm được, cậu không thể nào gục ngã.

Đúng là đồ đáng ghét – Khó ưa mà! – Chương 42

Chương 42 : Cách biệt

-Sao hai ngày rồi không thấy Vũ đi học thế? – Lệ Quyên

-Lam không biết, Lam gọi điện thì không ai nghe máy cả

-Mình gọi cho anh Minh đi

Thanh Tuấn bấm số của Thiên Minh

-Alo, Thiên Minh nghe

-Anh Minh, em là Thanh Tuấn đây

-Uhm, em gọi anh có gì không?

-Sao mấy ngày nay Vũ không đến lớp vậy anh?

-Ah…nó đang lo thủ tục đi du học

-Sao ạ?

-Uhm nó định sao khi làm xong rồi báo ọi người biết

-Dạ, vậy em cám ơn anh. Em chào anh

-Uhm chào em

-Sao rồi Tuấn – Tuyết Lam, Lệ Quyên

-Vũ sắp đi du học rồi

-Gì cơ?

-Uhm anh Minh nói thế

-Mình phải tìm nhà đến nhà gặp Thiên Vũ hỏi cho ra lẽ mới được

-Nhưng mình làm gì biết nhà…

-Để mình hỏi anh Nhất Anh

Lam bấm số của Nhất Anh

-Alo anh nghe nè Lam

-Anh biết nhà của anh Minh ở đâu không?

-Uhm ở số….mà có chuyện gì thế Lam

-Ah không có gì đâu anh em chỉ muốn hỏi vậy thôi, cám ơn anh nhiều lắm. Thôi em đi nhé, chào anh!

-Uhm chào em

-Sao cậu không nói cho Nhất Anh biết? – Lệ Quyên

-Tụi mình hãy gặp Vũ trước rồi báo cho anh Nhất Anh sao để anh ấy không phải lo lắng, mình biết hiện giờ gia đình Nhất Anh không cho anh ấy và Thiên Vũ đến với nhau, mình lo nếu anh Nhất Anh biết chuyện này anh ấy sẽ không kiềm chế được bản thân còn mẹ anh ấy nữa bác ấy bị tim nên không thể xúc động mạnh được

-Uhm mình hiểu rồi, chúng ta đi thôi – Lệ Quyên, Thanh Tuấn

Hai chiếc xe đi về hướng nhà của Thiên Minh. Tin…toon….

-Dạ chúng cháu chào bác, Vũ có nhà không vậy bác?

-Uhm các con vào nhà đi, Bin nó đi đón Thu rồi nó về ngay bây giờ đấy

Mọi người vào nhà không bao lâu thì Thiên Vũ và Song Thu bước vào

-Lam, Quyên, Tuấn…sao mọi người biết mình ở đây mà tìm? – Thiên Vũ ngạc nhiên

-Con chào bác, em chào mấy anh chị – Song Thu

-Uhm chào em – Quay sang Thiên Vũ mọi người hỏi – Vũ cậu định đi du học sao?

-Sao mọi người biết?

-Vậy là đúng sao? Vậy còn anh Nhất Anh – Lam hỏi

-Mình sẽ gặp Nhất Anh sau

-Cậu định bỏ chúng tớ mà đi sao? – Lệ Quyên

-Mình không còn sự lựa chọn nào khác

-Tại sao chứ? Cậu… – Tuyết Lam

-Thôi mọi người đừng nói thêm nữa, mình quyết định rồi

-Bao giờ cậu đi? – Thanh Tuấn

-Sớm thôi nhưng mà các cậu đừng nói cho Nhất Anh biết nhé!

-Cậu định ra đi như thế sao? – Tuyết Lam

-Uhm

-Nhưng mà…

-Các cậu hứa với mình là không được cho Nhất Anh biết chuyện này có được không? – Thiên Vũ van này

-Bọn tớ không thể, cậu nên gặp anh Nhất Anh đi

-Thôi được rồi vậy để tớ gặp Nhất Anh, các cậu không được nói gì hết nếu không tớ sẽ đi mà không cần báo cho các cậu một tiếng

-Thôi được rồi bọn tớ đồng ý

Thở dài, mọi người ngồi đó nhìn nhau, Song Thu và mẹ Thiên Vũ nhìn Thiên Vũ nhìn thấy ánh mắt u buồn của Thiên Vũ mà thấy nghẹn cả lòng, nói gì bây giờ quyết định đến với Nhất Anh cũng là Thiên Vũ, cãi lời mẹ cũng là Thiên Vũ, bây giờ người muốn ra đi muốn bỏ cuộc cũng là Thiên Vũ…Không phải do Thiên Vũ không còn yêu Nhất Anh nữa mà chỉ là cậu cảm thấy khoảng cách của hai người đang càng lớn dần, Thiên Vũ không muốn vì mình mà mẹ phải chịu lời sĩ nhục của người khác, mẹ đã yêu thương Thiên Vũ đến thế nào? Chấp nhận một chuyện mà người khác cho là bất bình thường nhưng mẹ Thiên Vũ đã chấp nhận và ủng hộ cậu như thế nào? Nhưng bây giờ…cậu không thể tiếp tục. Còn Nhất Anh, chữ hiếu Nhất Anh phải làm sao khi mà mẹ Nhất Anh đang mang một căn bệnh như thế, không thể cãi lời mẹ, không thể làm mẹ buồn…như thế cố níu kéo nhau để làm gì? Có phải càng làm cho nhau thêm đau khổ hay không? Nên bây giờ chỉ cần một người buông tay…chỉ cần một người buông tay thì mọi chuyển sẽ tốt hơn…Thiên Vũ nghĩ như thế sẽ tốt hơn cho cả hai, khoảng thời gian xa nhau sẽ xóa mờ tất cả.

Đang trong phòng khách cùng với mẹ mình, tiếng chuôn điện thoại vang lên làm Nhất Anh giật thót mình, là của Thiên Vũ, vui mừng, lo sợ…mọi cảm xúc hổn tạp, liếc nhìn mẹ mình một cái…Nhất Anh lên phòng, mẹ Nhất Anh để ý nghi ngờ bước theo sau

-Alo…Bin gọi Nhất Anh có gì không?

-Nhất Anh có thể ra công viên gặp Bin được không?

-Ngay bây giờ?

-Phải, Bin sẽ đợi

Cánh cửa phòng bật ra làm Nhất Anh run sợ vội tắt điện thoại

-Mẹ…sao mẹ lại vào đây?

-Là điện thoại của thằng đó có phải không?

-Không…không phải…

-Con đừng có dối mẹ, mẹ đã nghe tất cả

-MẸ…sao mẹ lại nghe lén điện thoại của con

-Con im đi từ bây giờ con ở nhà ẹ, không được đi đâu cả

Rầm, bà đóng cửa, khóa cửa bên ngoài, Nhất Anh đập cửa gọi mẹ nhưng bà chẳng thèm quan tâm đến

-Mẹ mau mở cửa cho con mẹ đang làm gì thế? Mẹ mau mở cửa cho con

Im lặng, mặc cho Nhất Anh đập cửa, Nhất Anh dựa vào cánh cửa từ từ ngồi bệt xuống sàn, lấy tay lau đi những giọt