
n thoại. “Không bao giờ.”
“Bảo cậu ta, cô gái”, bà Hathaway lên tiếng. “Là ta sẽ gọi cảnh sát.”
Erin cố mỉm cười. “Đừng lo lắng, bà Hathaway. Bọn cháu chỉ đang bất đồng và cảm thấy rất xấu hổ vì đã làm thế ở nơi công cộng, thay vì trong phòng riêng.”
“Cậu ta đang quấy rầy cháu”, bà Hathaway đáp. “Ta có thể thấy vậy.”
“Cháu có thể kiểm soát được tình hình”, Erin dỗ dành. “Nhưng cháu thực sự cảm kích sự quan tâm của bà. Bà là một người hàng xóm tốt bụng.”
Bà Hathaway tỏ ra thất vọng. Bà ta đi vòng quanh Connor. “Ta không thích kiểu của cậu.” Bà ta nhấn mạnh từng từ bằng cách chĩa cái gậy vào thẳng người Connor. “Mái tóc dài, đôi mắt nguy hiểm và cái miệng bẩn thỉu của cậu. Chửi thề bậy bạ như bọn bốc xếp trước mặt một cô gái trẻ đáng yêu. Đàn ông như cậu cực kỳ phiền hà và vô giá trị.”
“Phải, thưa bà”, Connor kiên nhẫn đáp. “Họ cũng nói với tôi như thế.”
“Nghĩ mình thông minh lắm hả?”
Connor trợn mắt lên, lẩm bẩm. “Hầu như không.”
Bà ta chỉ đầu gậy về phía Erin. “Cẩn thận, cô gái. Cậu ta thô bạo với cháu lần nữa, hãy cho ta biết. Sao cháu lại để một gã đàn ông chửi rủa mình chứ? Bọn họ cho rằng mình có giấy phép để tự do làm thế. Lần nào cũng vậy.”
“Đừng lo lắng”, Erin nhắc lại. “Thật đấy. Chúc bà buổi tối vui vẻ.”
Bà Hathaway loạng choạng lùi về phía cửa căn hộ đang mở của bà ta, vẫn đang lẩm bẩm. Họ chờ đến khi cái cửa đóng hẳn lại và kìm nén tiếng cười trước khi họ dám nhìn vào nhau. Cô đưa điện thoại cho anh. Anh lắc đầu.
“Giữ lấy nó”, anh nói. “Anh chẳng muốn nói chuyện với bất kỳ ai.”
Cô ném nó vào ví vì chẳng biết làm sao. Họ thận trọng nhìn nhau, sợ cả thở.
“Có muốn tiếp tục cuộc tranh luận trên gác, trong phòng riêng của em không?” Giọng anh vẫn khắc nghiệt nhưng sắc thái giận dữ đáng sợ đã nhạt đi.
Cô gật đầu, quỳ xuống nhặt đồ đạc của mình, ôm trước ngực. Ngón tay vụng về giữ chặt những thứ bị rơi. Sáu tầng cầu thang là một hành trình dài với Connor sôi sục phía sau. Cô cảm thấy ánh mắt anh nóng rực trên lưng. Chằm chằm vào cơ thể cô trong bộ váy mỏng manh này.
Cô tìm chìa khóa trong ví. Như mọi khi, anh giật lấy chúng từ tay cô, rút súng ra. Cô kiên nhẫn chờ đợi các nghi thức quen thuộc trôi qua đến khi anh vẫy cô vào, khóa và cài chốt cửa.
Cô bật đèn cây trong lúc anh cởi áo khoác, ném nó lên thành ghế. Anh đứng thẳng lưng, dang rộng hai chân và khoanh tay trước ngực. “Sao?”, giọng anh dứt khoát. “Mọi chuyện xảy ra thế nào, Erin?”
“Khi em tới chỗ Mueller. Tamara đợi em ở cửa”, cô bắt đầu. “Cô ấy cho em xem một chiếc vòng vàng Celtic, với thiết kế hai con rồng đang đánh nhau. Một thành quả mới. Vô cùng đẹp đẽ.”
Anh gật đầu ra hiệu cho cô tiếp tục. “Được. Rồi sao?”
“Mueller đã yêu cầu em đeo làm mẫu. Em cố gắng từ chối, lấy lý do là mình mặc không phù hợp. Cô ấy nói họ đã mang đến sẵn vài bộ váy phù hợp với cái vòng cho em chọn. Cô ấy gây áp lực cho em và… và em…”
“Và em nghe theo. Em cởi quần áo trong nhà gã đàn ông đó, khoác bộ váy mà hắn mua cho em.” Cơn giận dữ bị kìm nén dữ dội rung lên trong từng lời anh nói. “Chúa ơi, Erin, em đã nghĩ gì thế?”
Cô nhắm nghiền mắt, lảng tránh ánh nhìn của anh. “Em không nghĩ gì cả”, cô thừa nhận. “Em ước mình đã không làm thế. Lúc đó em rất rối và khủng hoảng, em sẽ không bao giờ làm bất cứ chuyện gì ngu ngốc lần nữa, em hứa. Xin anh, đừng biến nó thành nghiêm trọng như vậy, Connor. Đó chỉ là… một bộ váy.”
Anh túm chặt bắp tay cô, đột nhiên cô hoảng hốt thở dốc, rồi kéo cô ra trước tấm gương đứng, thứ đồ cổ duy nhất cô cho phép mình được sở hữu trong căn hộ nhỏ hẹp này. Ánh sáng màu đỏ phát ra từ cái chao đèn làm bằng giỏ đồ chiếu lên cơ thể cô những vệt màu hung hung sặc sỡ của ánh sáng và bóng tối. Những ngón tay thành thạo của anh vuốt ve ngực cô và sự dịu dàng bất ngờ của anh làm cô rùng mình với niềm khóa cảm đột ngột. Cô hất đầu ra sau, run rẩy. Anh hoàn toàn không định trước sẽ nắm lấy cổ chiếc váy, xé thẳng xuống dưới bằng một cú giật thô bạo.
Cô kêu lên. Anh nhanh chóng giữ chặt cơ thể đang vật lộn của cô, xé tiếp, làm lộ trọn vẹn bộ ngực. Một cú giật nữa, bụng cô lộ ra. Cô vặn vẹo điên cuồng chống lại anh. “Lạy Chúa, Connor! Anh định làm gì?”
Anh kéo, giật đến khi chiếc váy xuống đến ngang hông cô. “Cái này gọi là giao tiếp phi ngôn ngữ. Anh muốn em hiểu rõ anh cảm thấy thế nào về chuyện này…”
“Em đã hiểu thông điệp của anh, vì Chúa! Không cần phải…”
Anh giật cô sát lại, trượt tay bên dưới đường cong ở mông cô tìm kiếm. “Anh sẽ không ép buộc nếu em không muốn”, anh nói. “Nhưng anh không cần lo lắng chuyện đó phải không, Erin? Em đã ướt đẫm. Em có muốn anh không?”
Cô không thốt lên lời, không đủ sức mạnh để chống lại cơn thủy triều đen tối của ham muốn. Đùi cô siết chặt quanh tay anh, cầu khẩn nhiều hơn nữa trong lặng câm.
Đó là tất cả câu trả lời anh cần.
Anh đẩy cô nằm sấp xuống, thô bạo đè mặt cô xuống bàn. Ấm trà, lọ hoa khô lăn lóc và vỡ tan trên sàn nhà. Lọ đường đổ nghiêng, vương vãi khắp mặt bàn. Hạt đường rải rác, lấp lánh trong ánh sáng màu đỏ như tuyết dưới hoàng hôn. Connor gạt tóc