Duck hunt
Dưới tán cây anh đào

Dưới tán cây anh đào

Tác giả: Shiro Kagami

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323200

Bình chọn: 7.5.00/10/320 lượt.

ta sẽ họp! – hắn nói chắc như đinh đóng cột – Cả sáu người! Còn bây giờ thì … cô phải “tiếp” tôi chứ?

– What? Anh muốn gì? – tôi nhìn hắn ngập ngừng. Hắn kéo tôi sát lại gần hơn một chút, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.

– Cô đã biết thân phận thật của tôi, cô có gì chứng minh cho tôi biết cô thật sự là Tia hay không? Phải rồi … Một vết đạn xuyên hông đã làm cô bị thương trận đấu hôm ấy! Tôi muốn nhìn thấy nó!

Hắn vén nhẹ áo tôi, đặt cái bàn tay lạnh như băng của hắn vào eo tôi khiến tôi rùng mình. Nhưng tôi không chống cự. Hắn chạm vào vết thương còn lại sau khi viên đạn được lấy ra, rồi nhẹ nhàng rút tay ra. Hắn thơm nhẹ tóc tôi rồi cười nhạt.

– Cô thật ngốc! Đừng bị thương nữa, tôi sẽ lo lắm đấy! – hắn ôm tôi nhẹ nhàng. Tôi không đẩy hắn ra, chỉ đứng im, nhìn những hành động quan tâm của hắn. Hắn thở hắt rồi nói tiếp – Tuần sau tôi sẽ đánh với bang T-tan, cô sẽ đến xem chứ?

– Ừ … – tôi trả lời, ngây người ra vài giây rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng, lôi hắn đi mua đồ ăn.

Kenji POV*

Tôi vừa quay lưng vào bếp thì My lập tức ngồi phật dậy, dùng một đòn Karate quật tôi ngã. Nhưng cũng nhờ học võ nên tôi không bị thương gì. Cô ấy rút cái nhẫn trên ngón tay cái của tôi ra, nhìn nó trong giây lát rồi quay lại nhìn tôi, mặt nửa lạnh lùng, nửa ngây thơ, giọng gian xảo, cười nhạt với tôi.

– Chào anh, phó bang Skulk!

– My … – tôi lồm cồm bò dậy, nhìn cô ấy là lạ.

– Không phải là My, Mia! – cô ấy cười nhạt với tôi – Tôi là ai, anh biết rồi chứ?

– Phó bang Dark! – tôi lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày, chào cô ấy theo kiểu của thế giới ngầm – Chào cô, Mia!

Kyo POV*

Tôi nhìn xung quanh giây lát rồi quay về phía Thư. Thư cũng ngưng đọc sách, nhìn tôi với đôi mắt ngây thơ vô (số) tội.

– Sao vậy anh? – Thư bỏ sách xuống, giọng trẻ con hỏi tôi.

– Hơ … – tất nhiên là cái hành động của cô ấy làm tôi cảm thấy khó xử. Nhưng không thể để tỉ tỉ và muội muội mất kì vọng được! – Thư à … Em …

– Anh không khoẻ à? – cô ấy đứng thẳng dậy, chạy qua phía tôi lo lắng – Anh sao vậy … – ghé sát vào tai tôi, cô ấy nhẹ nhàng thủ thỉ chữ cuối cùng – … Kyo-kun?

– M … Mio? – tôi lùi lại một chút, nhìn cô ấy giật mình.

– Mio? – Thư cười nhạt – Xem nào … anh hư quá! Bây giờ anh nói em nghe xem Mio là ai, đúng thì em thưởng!

– Mio là …

– Thôi khỏi! Em biết hết rồi! – cô ấy lôi tôi lại gần hơn, gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được cả người cô ấy đang dựa vào tôi, gần đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa của cô ấy. Thư cười lém lỉnh – Kyo-kun! Dù hai đứa mình có là đệ tử hay đại loại gì đó như thế ở thế giới ngầm, anh vẫn yêu em và tiếp tục cái giây phút ngớ ngẩn này với em chứ?

– Ừ! Nhất định là vậy rồi, Mio-chan!

– Hứa đấy anh ngốc! Không thì em giận anh đó!

———————————————–

Chap này hơi sến nhưng mà thôi kệ! Tặng nàng đấy Yuukio-chan!

CHAPTER 40

Chậc … 40 rồi cơ! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nha! Chap này mình tặng MinhThoTrnUaena và Yuukio-chan!

————————————–

Nhỏ ngồi sẵn trong phòng, chờ đợi tôi, hắn, nó và Huy quay trở lại cho cuộc họp. Nó với Huy có hơi tách nhau ra một chút. Tôi hiểu nó khá kĩ, nó có thể nhí nhố, trẻ con nhưng về thế giới ngầm thì nó cực kì nghiêm túc. Huy thì tôi không rõ nhưng cả hai đứa nhất quyết không hé nửa lời cho tới khi mọi chuyện được giải quyết. Vì thư viện không được thích hợp lắm, tôi nhắn cho hai đứa em của tôi và hắn gọi hai đứa em của hắn tới quán bar quen thuộc để bàn chuyện.

– Rút cuộc thì mọi người tính như thế nào? – nó mặt lạnh tanh, nhìn hắn sắc lẹm.

– Chúng ta không thể đột ngột biến mất khỏi thành phố ngầm được! – nhóc đăm chiêu nhìn li rượu trên bàn.

– Trước sau gì cả hai bên cũng sẽ có một mối quan hệ lâu dài, thế giới ngầm lắm kẻ tinh ranh, làm gì có chuyện chúng sẽ không phát hiện ra? – nhỏ nhìn mọi người – Hai tập đoàn không nhỏ, nổi tiếng nhất nhì thế giới kiểu gì cũng lan rộng khắp nơi!

– Không thể gia nhập thành một được hay sao? – hắn im lặng bao lâu giờ mở miệng.

– Ý kiến hay nhưng … sẽ không ít người tự hỏi lí do tại sao chúng ta lại làm như vậy! – tôi nhún vai nhìn hắn.

– Mặc kệ chúng! Tất cả chúng ta, đâu có cần phải khép nép che dấu thân phận làm gì? – hắn lầm lừ nhìn mọi người.

– Vì gia đình, liệu anh có đủ can đảm để nhìn gia đình anh, phải chịu đựng đau đớn vì một việc gì đó anh làm mà ai đó không thích không? – nó đập bàn tức tối khiến cái bàn suýt gãy làm đôi.

– Ai mà dám? Gia đình của thằng nhóc là một nhà tài phiệt, có không ít mối quan hệ lớn nhỏ với mấy băng đảng ở thế giới ngầm, gia đình hai người … Mẹ cô cũng đâu có đáng quan tâm? Bà ta bị mê muội vì tiền rồi cũng chỉ trở thành một thứ không ra gì! Và có thể hai cô chưa biết, bà ta chuẩn bị TÁI HÔN!

– Tái … Tái hôn? Anh đừng lấy chuyện như thế này làm trò đùa, không đúng lúc đâu! – tôi nhìn hắn, dù không ưa mẹ tôi là mấy kể từ khi ba tôi mất nhưng tôi vẫn không biết cư xử như thế nào, bà ấy vẫn là mẹ tôi.

– Tôi không đùa! – hắn quẳng lên bàn một sấp giấy dày cộm, đầy thông tin.

– Mẹ … Mẹ tôi … sẽ … tái hôn ư? – nó cầm chồng giấy, đọc lướt qua rồi ngồi sụp xuốn