
o cơn mưa hôm qua rồi !
Tự dưng San thấy mình hơi có lỗi, vì hôm qua RượuVang đã đi cùng với cô một đoạn để đưa cô về nhà. Sau đó anh mới về nhà. Cơn mưa hôm qua xối xả…Có lẽ…
San đến nhà Rượu Vang sau hơn một tiếng từ cuộc điện thoại kia. Lòng vòng tìm đường với vài câu hướng dẫn cuối cùng San cũng đến. Mở cửa, trước mặt San là Rượu Vang mặt ửng đỏ có lẽ do sốt đầu tóc bù xù, trên người khoác cái khăn run lên vì lạnh và giọng không nói ra thành tiếng. Rượu Vang ra mở cửa rồi đi nằm luôn bởi còn không dứng vững được nữa. San đi tìm trong nhà bếp, tủ lạnh trống trơn, ngăn bếp gọn gang những cũng không có giấu hiệu nấu nướng. San đi vào lấy tay sờ lên trán Rượu Vang, nóng như than, San lấy khăn ướt rồi hỏi han thêm mấy câu nữa, kết luận Rượu Vang bị cảm lạnh rồi đi mua thuốc và đồ ăn.
San kì cạch nấu cháo, trong lúc đợi San làm một cốc nước gừng nóng, mật ong, chanh, muối và đường đây là thứ nước mà bà nội vẫn cho San uống mỗi khi bị ốm hay dính cảm lạnh.
Cháo chín, San ép Rượu Vang ăn gần hết lưng bát tô rồi cho Rượu Vang uống thuộc. Nhìn cái bộ dạng của Rượu Vang mắt nhắm nghiền có lẽ do đau đầu và run lên vì lạnh làm cho San cảm thấy tội lỗi quá. Chỉ vì cơn mưa tối qua…
San ngồi máy tính của Rượu Vang, rồi vào nick vẫn treo yahoo, lại nhìn thấy nick của Lâm đang sáng. San trầm ngâm nhìn, vô hồn….
Cứ khoảng 20 phút San lại lấy khăn đắp lại cho Rượu Vang, cơn sốt dần dần cũng có vẻ biến chuyển. Thỉnh thoảng Rượu Vang hé mắt nhìn ra rồi lại nhắm lại. Rượu Vang nhờ San check hộ mail, trả lời điện thoại hộ anh và gọi điện cho thư kí sắp xếp công việc vì anh không thể đến công ty được. San làm đúng theo những gì Rượu Vang nói, thành thạo như chính công việc của mình.
Chiều, nắng gần tắt hẳn. San hâm nóng lại cháo và bón cho Rượu Vang thêm một bát nữa, pha thêm cho anh một cuốc nước gừng và cho uống thuốc.
San cầm cái nhiệt độ lấy ra từ người Rượu Vang và thấy chỉ 37 độ 8, cơn sốt đã giảm và Rượu Vang đã khỏe hơn.
– Em cứ như một bác sĩ thực thụ vậy.
– Em chỉ làm giống như bà vẫn chăm sóc khi em ốm thôi.
– Cảm ơn em, cháo em nấu rất ngon và cả cốc nước gừng nữa, nó làm cho anh thấy dễ chịu lắm.
San cười với Rượu Vang và lắng nghe như một sự khen ngợi dành cho cô.Thật tình là San cũng chưa chăm người ốm như thế này lần nào, cô chỉ cố nhớ lại và làm theo đúng như bà nội vẫn chăm sóc cô mà thôi. Thậm chí khi còn bé San vẫn làm nũng bà để được uống nước gừng với mật ong
San trách mình vì chính cô là nguyên nhân làm anh bị cảm lạnh. Rượu Vang chỉ cười rồi phân trần vì anh không muốn cô đi một mình mà thôi và bởi anh cũng …tự nguyện như thế. Ít ra nhìn Rượu Vang bây giờ và những gì anh nói cũng làm cho San đỡ áy náy hơn.
San về nhà khi thấy Rượu Vang đã tự lo cho mình được, cũng không quên hẹn một lúc nào đó sẽ đi lang thang với cô nữa và một lời hứa San sẽ mời anh một bữa thật ngon nếu như Rượu Vang khỏi ốm nhanh.
Tối thứ 7, hẹn Hạ ở chỗ cũ, quán trà nằm trên một con đường nhỏ khá yên tĩnh, khách đây chủ yếu là khách quen. Hôm nay là một trong hai ngày trong tuần có hòa tấu sáo và guitar. Không gian ở đây được bài trí theo phong cách Trung Hoa với những đèn và vị trà khá lạ.
Quán vắng và yên tĩnh. Chỉ có những người thích thưởng thức âm nhạc và trà đạo mới đến đây. Quán này vô tình Hạ và San biết được và thỉnh thoảng vẫn đến đây vừa uống trà vừa nghe đàn. Khách đến quán thường rất lặng lẽ, không khí không quá ồn ào như những quán café dành cho mấy nhóc tuổi teen.
– Mai tao đi mày ạ. Hạ nói rồi nhấp nháp li trà, mắt không nhìn vào San.
– Sao lại nhanh thế chứ?
– Thì cũng đến lúc phải đi rồi, ở lại, chỉ làm cho tao thêm chán nản mà thôi.
– Mày đi rồi, tao sẽ đến đây với ai được nữa.
San buồn rầu nghĩ đến viễn cảnh xa xôi ấy khi mà chỗ đối diện sẽ không còn bóng dáng Hạ nữa.
– Câu này hình như cũng có người nói với tao tương tự thế này. Hì, thì tìm một ai đấy thay thế cho đến ngày tao trở lại.
San mắt ngân ngấn, cố nhìn Hạ thật lâu, cố lưu giữ hình ảnh đứa bạn thân thiết vào trong tâm trí. San sợ, nếu khi Hạ đi, ai sẽ ngồi đây với San? Hạ đi, cô sẽ đơn độc lắm. Nhưng San hiểu, chẳng còn lí do gì để Hạ ở lại nơi đau buồn này, nơi mà cứ mỗi con đường, từng hàng cây lại gợi lại cho Hạ những kí ức buồn.
Bản nhạc cất lên, du dương và êm dịu, hòa lẫn với cảm xúc của những người biết trước sẽ chia xa.
“không còn mùa thu,sao rơi bên thềm, không còn lời ru, quấn quít bên nàng, em đi tiếc gì thu vàng tiếc gì xuân sang”
– San, ở lại nhớ hãy sống hạnh phúc nhé…
– Mày đừng nói nữa…
– Điều quan trọng nhất tao muốn mày được hạnh phúc, hạnh phúc thật sự với những gì thuộc về mày. Tao có cái này dành cho mày, hãy đưa những gì mày viết cho người này, biết đâu có thể…Mày có thể lựa chọn có hoặc không, tùy thuộc vào quyết định của mày. Đây là điều cuối cùng tao có thể làm được cho mày khi ở đây. Cũng đừng tiễn tao ở sân bay, tao thích ra đi mà không phải ngoái đầu trở lại…
Mắt San nhòe nhoẹt nước. Hạ không muốn tin vào hiện thực này. Cầm cái phong bì Hạ đưa mà San không biết phải nói gì thêm nữa. Hạ cười, nụ cườ