Em Cứ Chạy Đi! Chạy Mệt Thì Quay Về Bên Anh

Em Cứ Chạy Đi! Chạy Mệt Thì Quay Về Bên Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322962

Bình chọn: 7.5.00/10/296 lượt.

i nhìn nó.

_Có chuyện gì sao?

_Ừm… tôi thấy đói…

Nó nói, rồi cúi mặt xuống ngượng ngùng. Phong nghe thấy nó nói thì trong long như nở hoa. Vui mừng khôn xiết.

_Yes!!! Cuối cùng Quy cũng đã chịu ăn!!!

Phong cười tươi, cứ như đứa con nít. Nó thích nhìn Phong thế này, luôn luôn lạc quan… luôn mĩm cười. Chứ không phải cái gương mặt buồn sầu kia. Nó chịu ăn, cũng chỉ vì muốn thấy Phong cười thôi…

Quay trở lại với Phi Phi và Minh nhé!!!~~~~~~~~~

Phi Phi với Minh đang ngồi ở nhà, mãi suy nghĩ về chuyện của nó. Bỗng điện thoại của Phi reo lên…

Cầm điện thoại trên tay, nhìn vào màn hình, là một số lạ. Phi nhìn Minh, thấy cậu đã chợp mắt, đang ngủ say trên ghế sofa. Cã đêm hôm qua Minh đã thức trắng vì chuyện của nó. Thực sự bây giờ Phi không muốn đánh thức cậu dậy. Thôi thì tự giải quyết vậy…

Bước ra phía ngoài ban công, Phi nghe máy.

_Alo

_Xin chào, Tuyết tiểu thư.

Đầu dây bên kia là một giọng nữ, mang đầy tính khiêu khích và châm chọc.

_Cô là ai? Muốn gì?

_Chà… Tuyết tiểu thư nhanh quên thế? Lại chẳng nhớ người bạn này àh?

_Cô… là ai?

Phi hơi run trước người này, giọng nói giễu cợt này, người bạn? chẳng lẽ lại là…

_Đúng là cô nhanh quên thật. Ngay cả Lâm Nhuẫn Vy – cô bạn thân cùng lớp này mà cô cũng quên được sao?

Phi siết chặt cái điện thoại trên tay, không biết lần này cô ã lại muốn giỡ trò gì nữa đây? Sau cái lần bị nó rạch mặt (cái bữa đi chơi biễn ế!!! ) thì cô ã đã ghét cay ghét đắng Phi rồi…

_Nào, mình gặp nhau một chút. Được ko? Lâm tiểu thư…

Nói rồi Vy cúp máy. Phi đứng như trời trồng… cái gì? Tại sao Vy lại biết… không thể nào…

Chạy vào nhà, mặc vội lên người chiếc áo khoác. Phi chạy nhanh ra cửa nhưng rồi lại khựng lại nhìn gương mặt Minh, ánh mắt luyến tiếc…

Tại một quán nước ~~~~~

Trên lầu 2, Nhuẫn Vy đang nhâm nhi ly nước trên bàn. Nhỏ nhìn dáo dác khắp quán, cố tìm kiếm trong một đám người hổn độn, cái bong dáng quen thuộc lại hiện dần ra trước mắt. Bước nhanh về phía Nhuẫn Vy, Phi Phi ngồi vào chiếc ghế đối diện, nhíu mày nhìn Vy cách khó chịu.

_Cô muốn gì?

_Nào… từ từ đã chứ. Lâm tiểu thư sao lại nóng tính như thế chứ?

_Cô…!!!

_Hà… tôi nói gì sai sao? Lâm Nhã Ý??

Vy nhếch mép cười, ngồi tựa lưng vào thành ghế. Vẻ mặt đắc ý… Phi Phi nắm chặt 2 bàn tay mình, nghiến răng. Ánh mắt toát lên sự giận dữ…

Chuyện này là sao? Tại sao lại gọi Tuyết Phi Phi là Lâm Nhã Ý? O_O

Chap 45:Hạnh phúc ão _Nào, cố lên! Chỉ còn 1 chút nữa thôi ^^

Phong đứng ngay cạnh nó, vẫn luôn khích lệ nó từng chút từng chút một. Nó thì cố gắng, gượng mình để bước từng bước một cách khó nhọc. Nhưng nó không nãn chí, vì Phong đã ở bên cạnh nó rồi.

_Ôh… ôh!!! Hyhy tui bước được rùi nèh!

Nó cười típ mắt, cuối cùng thì nó cũng bước được bước đầu tiên rồi.

_Phải, tui biết cậu làm được mà! Nào, cố thêm một bước nữa nào!!!

Phong cũng cười, gương mặt cậu tràn đầy sự hạnh phúc thấy rõ, nhưng cái hạnh phúc này có là mãi mãi? Hay chỉ là một hạnh phúc ảo do cậu tự nghĩ ra?

_Ôh… ôh!!!

Nó loạng choạng, tưởng chừng sắp ngã sỗng soài ra nền nhà. Phong liền vươn cánh tay ra đỡ nó. Ánh mắt có ánh lên chút xót, lo sợ.

_Phải cẩn thận chứ?

Cậu mắng iu nó. Nó hơi nhăn mặt nhưng cũng cười. Hai người họ trông rất vui vẻ, cứ như là đang iu nhau zậy.

Phải rồi, cái thứ hạnh phúc mà cậu đang có bây giờ là hạnh phúc thực sự. Nó không phải là hạnh phúc ảo …

Đứng bên ngoài, gương mặt ai kia đang lộ rõ vẻ tức giận. Tưởng chừng nó sẽ gục ngã, nó sẽ buồn lắm… Nhưng ai ngờ, nó lại có thể cười đùa với một người con trai khác. Lại còn để anh nhìn thấy. Quả là chướng mắt,… nhưng sao trong tim lại nhói lên? Có phải chăng là anh đang… bị bệnh tim =,=

Thôi, nếu nó đã không còn nghĩ đến anh nữa thì cái việc quái gì mà anh lại phải lén lút đứng đây, nhìn nó như thế này. Lại phải lo sốt vó bỏ mặc Nhược Lam ở shopping mà phóng gar chạy vào bệnh viện, và để rồi nhìn thấy nó như thế này. Quả thực là phí công vô ích mà. Anh quay lưng bước đi, trước khi đi còn đá vào tường để rồi ôm chân mà nhãy lò cò ^^.

_Ơ????

Phong thoáng thấy bóng dáng ai quen quen đứng ngoài cửa… không phải đó là Kì sao?

_Có chuyện gì thế?

Thấy Phong cứ nhìn ra phía ngoài cửa nó cũng thắc mắc nhìn theo hướng cậu nhìn, ở đó làm gì có ai chứ?

_Ờm, không có gì. Thôi mình tập tiếp đi.

Phong giật mình, quay lại nhìn nó rồi cười gượng. Tốt nhất là không nên cho nó biết rằng Kì đã đến đây… nhất định…

Quay qua cái cục thắc mắc to đùng của mọi người nào~~~~~~~~~

Sau khi gặp Nhuẫn Vy hôm nọ, tâm hồn Phi cứ treo ngược cành cây. Chẳng làm được việc gì ra hồn cả… thắc mắc không biết giải đáp như thế nào. Chẳng lẽ… nhỏ phải xa rời Minh sao??? Nhỏ chưa từng nghĩ đến chuyện này… Nhìn Minh như vậy, vẫn cứ cười đùa cố làm cho nhỏ vui. Nhưng nhỏ biết… rằng Minh cũng đang rất buồn vì chuyện của Quy. Nếu bây giờ, nhỏ lại đột ngột bỏ đi… thì không biết Minh sẽ như thế nào nữa…

_Này, này!!! Nãy giờ em có nghe anh nói cái gì không vậy >”<

Minh hua tay trước mặt nhỏ, nãy giờ cậu mất công kể chuyện, rồi làm đủ thứ trò. Mà hình như là Phi chẳng nghe thấy gì thì phải =,=. Thiệt là


Duck hunt