Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em

Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng trên lầu lại ngắm em

Tác giả: Cố Tây Tước

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325130

Bình chọn: 7.5.00/10/513 lượt.

khó anh sau? Rõ ràng là xem thường anh mà! Chương lão đại không vui, cầm bò cải thìa trong tay cô đem tới trước bồn rửa, xắn tay áo sơ mi trắng lên và bắt đầu rửa rau. Thủy Quang cũng không muốn vì những chuyện này mà tranh cãi với anh, có nát cũng chỉ là lãng phí một mớ rau mà thôi.

Cô mở hộp thịt bò ra, đi đến một vòi nước khác bên cạnh anh rửa sạch, sau đó cho vào trong bát rồi thêm ít dầu hào, hạt tiêu, nước cốt rượu…

Chương Tranh Lam quay đầu nhìn cô, cười nói: “Hóa ra trước khi nấu còn phải cho gia vị, anh không biết cái này.”

Thủy Quang phớt lờ nhưng anh vẫn nói rất hăng say: “À em nói xem, thịt bò xào với cải thìa hay là xào không?”

Thủy Quang cố gắng kiềm chế, nói: “Anh đã từng ăn thịt bò xào cải thìa sao?”

Chương lão đại còn nghiêm túc ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Hình như chưa.”

Thủy Quang không nhịn được cười một tiếng. “Xào không đi, cho thêm ít ớt.”

Lần đầu tiên Chương Tranh Lam nhìn thấy Thủy Quang cười trước mặt anh, lập tức sững sờ, cho đến khi cô chau mày nhắc nhở: “Tay áo anh ướt rồi.” Lúc này người đang thất thần mới để ý thấy tay áo mình không biết đã tuột xuống từ khi nào.

“Cứ để tôi làm đi.” Thủy Quang đặt thịt bò đã được tẩm ướp xuống, định đi đến làm nốt công việc của anh.

Chương Tranh Lam vốn dĩ muốn nói: “Không cần, để anh”, nhưng khi cô đi đến gần, anh lại đờ đẫn nuốt những lời này xuống. Thủy Quang rửa rau rất nhanh, rất sạch, rửa từng chiếc từng chiếc lá một, chỗ rau lúc trước anh đã rửa cũng được cô rửa lại, Chương Tranh Lam ngượng ngập xoa xoa mũi.

Thủy Quang rửa rau xong thì chuẩn bị xào thịt. Chương Tranh Lam muốn giúp đỡ nhưng lại khiến cô phải đi qua đi lại vòng vèo, cô muốn lấy chai xì dầu nhưng anh đứng trước mặt, cô phải vòng ra phía sau anh để lấy.

Trong lòng Chương Tranh Lam thấy hơi khó chịu, cô không thể nhờ anh lấy giúp sao? Lần đầu tiên cảm thấy mình khiến người ta ghét nhưng lại không muốn ra ngoài, anh nghĩ ngợi một lát rồi quyết định lui đến bên cửa phòng bếp nhìn cô.

Thủy Quang lại không thích bị người ta nhìn ngắm, cô cố gắng kiềm chế nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng: “Anh không thể ra ngoài sao?”

Anh cười, nói: “Em cứ nấu đi, anh không làm phiền em đâu.”

Thế này vẫn chưa được coi là làm phiền sao? Tính khí của Thủy Quang vốn bướng bỉnh, bây giờ vẫn vậy, chỉ là cô đang kiềm chế, nhưng lúc này cảm thấy không nhịn nổi nữa, liền đi tới đóng sập cánh cửa lại ngay trước mặt người ấy.

Chương Tranh Lam đã làm người ta giận, anh ấn ấn chỗ bị đau trên trán nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

Thủy Quang xào rau xong thì đi ra ngoài, lại hỏi: “Anh không thể về nhà ăn sao?”

Chương Tranh Lam vừa nghe thấy vậy liền đặt chiếc điều khiển ti vi xuống, đứng dậy nói: “Bây giờ em đuổi anh đi thì không được tử tế lắm đâu, anh đã giúp em rửa rau rồi mà.” Nói xong liền chủ động đi giúp cô dọn cơm.

Thủy Quang phát hiện ra bản thân mình đã quen và thấy bình thường trước những lời vô lại này của anh, cô liền ảo não, bó tay hết cách.

Bữa cơm tối nay có hai món rau xào, một đĩa đậu phụ sốt, là bữa ăn ngon nhất mà Chương Tranh Lam từng ăn, tuy trong suốt bữa ăn, người ngồi phía đối diện chẳng nói lời nào nhưng anh nghĩ như vậy đã rất tốt rồi, ít nhất là được ăn cơm.

Nhưng ăn xong, Tiêu Thủy Quang liền đứng lên tiễn khách, đến một phút cũng không cho ở lại thêm.

“Cơm cũng ăn xong rồi, anh đi đi.”

Chương Tranh Lam nghĩ miếng cơm cuối cùng còn chưa xuống đến dạ dày thì đã bị đuổi đi rồi, thế này cũng lại thiếu tình người. Anh đang định nói điều ngông cuồng gì đó để được ở lại lâu thêm một chút nhưng đối phương đã ra mở cửa, anh chưa từng gặp tình huống này, nhất thời không biết nên giận hay cười, anh miễn cưỡng đi ra cửa, định nói: “Không thể đợi anh tiêu hóa xong cơm rồi đi sao?” Kết quả, đối phương đã nhẹ nhàng đẩy anh một cái, người anh đã ở bên ngoài cửa rồi, giây tiếp theo cánh cửa cũng đóng lại.

Chương Tranh Lam trợn mắt há miệng, tức giận, khổ não mà chẳng biết nên làm thế nào.

Thế… thế này là sao chứ? Vứt con mèo hoang cũng không dứt khoát thế này!

Anh vô thức đưa tay gõ cửa, cũng không biết nếu cô thực sự mở cửa thì phải nói gì, làm gì, dù sao thì cứ gõ trước đã.

Cộc cộc cộc! Cộc cộc cộc!

Cả nửa ngày, cửa mới được mở ra.

Chương Tranh Lam lúc đầu còn rất có khi thế nhưng khi nhìn thấy người trước mặt liền xẹp lép, khẽ hắng giọng: “Chuyện đó… Di động của anh…”

“Cái gì?”

“Anh nói di động của anh rơi trên sô pha nhà em.”

“Ồ.” Thủy Quang đóng cửa lại.

Chương Tranh Lam không thể nào tin được, không kìm được nghiến răng thầm rủa, phải đến mức này sao? Cô thật sự coi anh là thiên tai, là mãnh thú rồi à?! Anh thầm nghĩ, dù sao cũng đã mất mặt đến mức này, chẳng thèm để ý đến thể diện nữa, sẽ tiếp tục gõ đến khi cô mở cửa mới thôi.

Nhưng Thủy Quang đã mở cửa, duỗi tay đưa di động cho anh. “Không còn thứ gì nữa chứ?” Cô đóng cửa lại.

Chương Tranh Lam nhìn cánh cửa đóng lại lần nữa mà chỉ biết nghẹn ngào câm nín.

Thuy Quang biết mình làm như vậy là không nể mặt anh nhưng có vài chuyện không thể dây dưa. Cô đã không muốn dính vào thì không nên cứ nhượng bộ mãi.

Thủ


Insane