
iều phóng viên đến vậy?
Có một vài ký giả to gan tiến lên hỏi Ôn Thiếu Hoa: “Ôn tiên sinh, xin hỏi anh đang quen với Hồng tiểu thư sao?”
“Ôn tiên sinh, nghe nói anh mới ly hôn cách đây không lâu, nguyên nhân ly hôn có phải là do anh đang quen với Hồng tiểu thư không?”
“Ôn tiên sinh, anh có nghĩ tới mượn cơ hội này để khôi phục lại tập đoàn Ôn thị hay không?”
“. . . . . .”
Ôn Thiếu Hoa nghe những vấn đề này, không biết nên trả lời như thế nào, dứt khoát hét lên: “Cút, toàn bộ cút đi ra ngoài, cút –”
Bất kể hắn hét thế nào, các phóng viên vẫn không đi, hơn nữa càng ngày càng khoa trương, nhất là phóng viên quay phim phát sóng trực tiếp, hướng về phía Camera không e dè gì, điên cuồng nói: “Thì ra thiên kim của tập đoàn Hồng thị Hồng Thi Na tiểu thư đang quen với Ôn Thiếu Hoa của tập đoàn Ôn thị, hình như tình cảm của hai người rất tốt, hôm nay đã chính thức công khai, xem ra đám cưới của hai nhà Phong Hồng phải đổi thành hai nhà Hồng Ôn rồi.”
“. . . . . .”
Nghe những lời này, Ôn Thiếu Hoa giận đến nỗi cầm gối ném người: “Cút ra ngoài, có nghe thấy không, cút –”
Không có kết quả, các phóng viên vẫn không đi, tiếp tục chụp hình, tiếp tục nói.
Cả người Hồng Thi Na mệt mỏi, rã rời, vốn không muốn cử động, càng không muốn thức dậy nhưng quá ồn, cô không dậy không được.
Mở nửa con mắt, còn không biết chuyện gì đang xảy ra, cực kỳ không vui hét lên: “Làm cái gì thế, sao lại ồn như vậy, có để cho người khác ngủ không?”
Mới vừa nói xong liền cảm thấy có cái gì đó không đúng, đột nhiên mở mắt, không quản cơ thể đang mệt mỏi, ngồi dậy lại phát hiện mình không mặc quần áo, lập tức kéo chăn lên, che toàn bộ cơ thể, chỉ lộ ra cái đầu, hét to bảo những phóng viên kia cút đi: “Cút, các người cho tôi, cút –”
Các phóng viên vẫn không đi, vẫn chụp hình và quay phim vẫn như cũ, thậm chí có người to gan hỏi: “Hồng tiểu thư, xin hỏi cô đang quen với Ôn Thiếu Hoa tiên sinh sao? Ngày hôm qua chúng ta nhận được tin chính xác là cô kêu chúng tôi đến đưa tin chuyện này, điều này cho thấy cô muốn công khai chuyện mình quen với Ôn Thiếu Hoa, đúng không?”
“Các người điếc sao, tôi bảo các người cút, có nghe thấy không, cút –” Hồng Thi Na hung hãn vô cùng, không nói hai lời liền đổi phóng viên đi.
Mặc dù các phóng viên vẫn còn muốn lấy thêm thông tin nhưng vì sợ tập đoàn Hồng thị, nên không thể làm gì khác hơn là rời đi.
Phóng viên vừa đi, trong phòng lập tức yên tĩnh, Hồng Thi Na trầm mặc không nói, trong đầu đang nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua, từ từ nhớ lại tất cả, trong lòng tức giận đến mức muốn nổ tung, không nhịn được hét to: “Phong Khải Trạch, anh dám phá hủy cuộc đời tôi, tôi muốn anh phải trả giá gấp trăm lần.”
Ôn Thiếu Hoa không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cái tên ‘Phong Khải Trạch’ này thì hắn biết, cũng bởi vì biết, trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi. Phong thị đế quốc cũng không phải dễ trêu, ngày hôm qua hắn chỉ muốn dựa vào Hồng Thi Na để đổi đời nhưng không nghĩ đến sẽ đắc tội với Phong thị đế quốc, lần này hắn đã tính sai.
Hôm nay chỉ e rằng chuyện của hắn với Hồng Thi Na ở trong khách sạn đã truyền ra ngoài, chỉ sợ sau này sẽ có rất nhiều phiền toái.
“Hồng tiểu thư –”
“Anh cút cho tôi, có nghe hay không, cút –” Hồng Thi Na không muốn để ý tới Ôn Thiếu Hoa, trong lòng phiền não cực kỳ.
“Ngày hôm qua, chúng ta, là cô –” Ôn Thiếu Hoa muốn giảm trách đến mức thấp nhất, cho nên định nói ra chuyện tối qua.
Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị Hồng Thi Na cắt đứt: “Anh câm miệng, ngày hôm qua xảy ra chuyện gì tôi đều nhớ rõ, anh đừng cho mình là đúng. Nếu như không phải tôi trúng phải thuốc kích thích, tôi tuyệt đối sẽ không coi trọng loại đàn ông như anh, bây giờ anh lập tức cút cho tôi, nếu còn không đi, tôi sẽ khiến anh đẹp mặt.”
“Rất xin lỗi –” Ôn Thiếu Hoa không nói thêm gì nữa, đứng dậy mặc quần áo, vô ý nhìn thấy trên ga giường màu trắng có một vệt đỏ tươi, hắn rất kinh ngạc và cũng có chút vui vẻ.
Đến bây giờ Hồng Thi Na vẫn là xử nữ, điều đó chứng minh rằng cô không phải là một người phụ nữ tùy tiện, có lẽ đây là tin tốt đối với hắn, khả năng hắn có thể trở thành con rể Hồng gia cũng cao hơn.
Mặc kệ chuyện này sau này sẽ như thế nào, hiện tại hắn nhất định phải rời đi, để lại tất cả vấn đề cho cô giải quyết, nhất là Phong thị đế quốc, hắn cũng không có khả năng ứng phó được.
Hồng Thi Na nhìn Ôn Thiếu Hoa mặc quần áo, đồng thời nhớ lại rõ ràng tất cả mọi chuyện tối qua, mặc dù cô bị dược tính khống chế nhưng vẫn biết rõ chuyện gì đã phát sinh, cũng biết tối qua kịch liệt như thế nào, cái loại cảm giác dục tiên dục tử đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được, đó là do kỹ thuật trên giường của hắn quá tốt, hay vì cô là ếch ngồi đáy giếng?
Mặc kệ là vì sao, hiện tại điều cô phải làm chính là tìm Phong Khải Trạch tính sổ, còn lại sau này hãy nói.
Lúc này, Ôn Thiếu Hoa đã mặc quần áo xong, cầm lấy giấy bút trên bàn, viết số điện thoại của mình, sau đó đi tới, dịu dàng thân thiết nói một câu: “Tôi vào phòng tắm xả nước cho cô, lát nữa hãy tắm nước ấm, như vậy sẽ thoải mái hơn. Đây là số điện thoại củ