Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Tác giả: Tịch Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325790

Bình chọn: 8.5.00/10/579 lượt.

Phân càng chán ghét và bất mãn hơn.

Lâm Thục Phân đứng lên, không muốn nói chuyện với người như vậy nữa, trước khi đi bỏ lại một câu lạnh lẽo: “Là sinh nhật ông ba Tạ Chính Phong của cô, ngay cả sinh nhật của ba mình mà cũng không nhớ được, thật không biết trong đầu cô chứa cái gì? Mỗi ngày cũng chỉ biết ăn chơi, cô còn biết được cái gì nữa?”

“Mẹ, con___” Tạ Minh San lúng túng vô cùng, trong lòng vừa vội vừa hoảng, toàn bộ lẫn lộn hết, muốn giải thích với Lâm Thục Phân nhưng bà không nghe, cũng đi lên lầu luôn.

Ngày kia là sinh nhật ba ba, sao không ai nói cho cô?

Lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Tạ Minh San, nên cô không cố kị, lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện cho Ninh Nghiên. Điện thoại vừa thông, liền rống to: “Mẹ, vì sao mẹ không nói cho con biết ngày kia là sinh nhật ba?”

Ninh Nghiên nhận được cuộc điện thoại này cũng cảm thấy khó hiểu, liền nói thẳng: “Minh San, cho tới nay con cũng có bao giờ chú ý đến sinh nhật của ba con đâu, dần dần mẹ cũng quên nói với con.”

“Con thật sự là bị mẹ hại thảm, hừ.” Tạ Minh San phẫn nộ hừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại, ngồi trong đại sảnh hờn dỗi.

Rốt cuộc là từ khi nào thì tất cả mọi chuyện đều đảo ngược, làm mọi chuyện của cô đều không thuận lợi?

Chẳng lẽ muốn cô oán giận Tạ Thiên Ngưng rời đi sao? Cũng bởi vì Tạ Thiên Ngưng ra đi mà tất cả mọi chuyện mới không thuận lợi?

Không có khả năng, Tạ Thiên Ngưng ra đi đối với cô mà nói tuyệt đối là chuyện tốt.

Ninh Nghiên nhận được cuộc điện thoại này của Tạ Minh San, có chút lo lắng không yên, bèn hỏi Tạ Chính Phong bên cạnh một chút. “Chính Phong, vừa rồi Minh San gọi điện nói tôi không nói cho nó ngày kia là sinh nhật của ông, liệu có vấn đề gì không?”

“Không có vấn đề gì đâu, dù sao nó cũng chưa bao giờ để sinh nhật tôi ở trong lòng. Trước kia còn có Thiên Ngưng chúc mừng tôi, năm nay chỉ sợ không có ai rồi.” Tạ Chính Phong đọc báo, oán hận thở dài, nhưng không để ý chuyện này nhiều, lạnh nhạt nói.

Sinh nhật, không phải là già đi một tuổi sao, qua rồi thì cũng có sao đâu, dù sao ông cũng quen Tạ Minh San quên mất rồi.

“Chính Phong, năm nay không giống, bây giờ Thiếu Hoa là con rể ông, nói không chừng nó sẽ đến chúc mừng ông.”

“Người bây giờ tôi muốn gặp nhất là Thiên Ngưng.”

Ninh Nghiên nghe những lời này của ông xong thì rất tức giận, liền mắng ông: “Tạ Chính Phong, ông tốt nhất đừng nhắc đến Tạ Thiên Ngưng, nếu không tôi trở mặt với ông.”

“Tôi nhắc đến thì sao, chẳng lẽ tôi nhắc đến cũng không được sao?” Tạ Chính Phong cũng cực kì tức giận, bỏ báo xuống, mắng lại.

“Ông đừng quên, Minh San mới là con gái ông.”

“Tôi đương nhiên biết Minh San là con gái tôi, nhưng con gái còn không tốt bằng cháu gái. Sinh nhật hằng năm của tôi chỉ có Thiên Ngưng nhớ còn Minh San không nhớ. Tôi mệt mỏi, khổ sở là Thiên Ngưng đến tâm sự với tôi, Minh San đã sớm ra ngoài đi chơi rồi. Kinh tế trong nhà khó khăn, là Thiên Ngưng nghĩ cách giải quyết, Minh San trừ chìa tay ra xin tiền tôi, nó đã làm được cái gì hả? Đôi khi không có tiền, ngược lại còn bị nó mắng ột trận. Ninh Nghiên, con gái như vậy bà bảo tôi làm sao yêu, làm sao yêu? Bây giờ Thiên Ngưng đi rồi, bà không phải cảm thấy vô cùng mệt mỏi, việc nhà đặc biệt nhiều, ngẫm lại đi, là trước kia Thiên Ngưng làm hết.”

“Tôi, tôi cũng không phải có ý này, tôi____” Ninh Nghiên không phản bác lại được, trong đầu cũng rối bời.

Quả thật là từ khi Tạ Thiên Ngưng đi rồi, công việc trong nhà đều là một mình bà làm, ngay cả thời gian chơi mạt chược cũng không có, còn phải đi chợ mua thức ăn, việc nặng dơ bẩn gì cũng là tự mình làm.

Minh San gả vào nhà họ Ôn một thời gian rồi, đến nửa cuộc điện thoại cũng không gọi về, giống như quên luôn hai người cha mẹ bọn họ rồi.

Thật không dễ dàng đợi đến khi cô gọi điện về, không nghĩ tới là____

Ninh Nghiên càng nghĩ càng lạnh lòng, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, đi làm việc nhà.

Cho dù Tạ Thiên Ngưng tốt, nhưng vẫn là chuyện của người ta, bà chỉ biết, Tạ Minh San mới là con gái của bà.

CHƯƠNG 122: ANH BAO TOÀN BỘ

Hôm sinh nhật Tạ Chính Phong, cả gia đình nhà họ Ôn đến Tạ gia từ rất sớm, ngoài mặt là tới chúc thọ, thực ra là đến chờ Tạ Thiên Ngưng.

Tạ Minh San vì để mọi người có một ấn tượng tốt, nên đặc biệt thân thiện, nhất là đối với Tạ Chính Phong, miệng giống như là được quét mật, đặc biệt ngọt ngào: “Ba, đây là quà Thiếu Hoa tặng ba, ba nhìn một chút xem có thích hay không?”

“Được.” Tạ Chính Phong nhận lấy quà tặng, cố nặn ra nụ cười, vui vẻ đáp lại mọi người nhưng trong lòng lại rất nghi ngờ.

Chẳng lẽ con gái gả đi ra ngoài thật sự sẽ thay đổi, trở nên hiếu kính cha mẹ?

Nếu như là vậy, tại sao ông cứ có cảm giác tất cả đều là giả vậy, nhất là người nhà họ Ôn, tất cả bọn họ giống như đến đây là ‘có mục đích khác’ vậy, cũng không phải chỉ là để chúc thọ ông.

Mặc kệ bọn họ đến là vì lí do gì, ông vẫn nên tỏ ra vui vẻ một chút, bằng không cả hai bên đều không vui.

“Ba, mở ra xem có thích không?” Tạ Minh San cười hì hì, chỉ muốn diễn vai diễn của mình cho thật tốt, con gái nên có biểu hiện của con g