
ái, vợ nên có biểu hiện của vợ, trong lòng cho rằng người nhà họ Ôn hôm nay tới chính là vì muốn chúc thọ ba mình, cho nên cô muốn tận lực diễn xuất là đứa con gái hiếu thảo.
Ninh Nghiên thấy con gái như vậy, cực kì hài lòng, không khỏi kiêu hãnh oán trách với Tạ Chính Phong: “Ông xem đi, còn nói con gái không quan tâm ông, xem nó bây giờ đối tốt với ông tốt biết bao! Về sau đừng phàn nàn con gái không tốt, không quan tâm đến ông nữa!”
“Bà thật là, tại sao lại nhắc tới chuyện này chứ?” Tạ Chính Phong xem thường lườm bà một cái, sau đó bắt đầu mở quà.
Đây là lần đầu tiên ông nhận được quà từ con gái, không, chính xác mà nói là quà của con rể, con gái ông căn bản là không có chuẩn bị quà cho ông.
Nghĩ tới đây, Tạ Chính Phong trong lòng cảm thấy rất mất mát, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười, mở hộp đựng quà lấy đồ vật bên trong ra, là một bộ ấm pha trà quý giá, nụ cười trên mặt càng cứng ngắc hơn.
Có lẽ ngày thường giản dị quen rồi, cho nên nhìn thấy những thứ xa xỉ không thực dụng này có chút bài xích, hơn nữa ông không thích uống trà, cho nên bình thường cũng không pha trà uống…, bộ ấm pha trà này đối với ông mà nói, căn bản là không có dùng. Nếu như hai người kia có lòng chúc thọ cho ông, cũng sẽ không coi thường điểm này.
Không sao, dù sao cũng là tâm ý của người khác, coi như là để trang trí cũng được.
“Oa, bộ ấm trà thật là đẹp, đặt ở trên bàn phòng khách, nhất định sẽ rất sang trọng.” Ninh Nghiên khen rất khoa trương, hi vọng có thể khiến người nhà họ Ôn vui vẻ.
Hôm nay hai nhà bọn họ đã là thông gia, nhưng có thể nhìn ra được, người nhà họ Ôn dường như cũng không đem nhà thông gia này để ở trong mắt, từ lúc vào cửa đến giờ, thái độ vẫn luôn lạnh lẽo, còn thỉnh thoảng nhìn ra cửa giống như đang chờ người nào đó.
Bất kể nói thế nào, dù sao tới là tốt rồi.
“Cha, để con bày bộ ấm trà này ra, bộ ấm trà này mà đặt ở trong phòng khách khẳng định rất đẹp.” Tạ Minh San không ngừng tìm chuyện để nói, không để ình dừng lại, lo lắng dừng lại sẽ khiến người nhà họ Ôn mất hứng nên tìm đủ mọi chuyện để làm.
Tạ Chính Phong không nói gì, để cho cô đi làm, đối với bộ ấm trà kia cũng không để trong lòng nhiều.
Hiện trường trong vòng một phút bỗng yên lặng.
Ninh Nghiên cảm thấy không khí quá trầm lặng, liền mở miệng nói chuyện: “Ông thông gia, bà thông gia, hôm nay khó được hai nhà chúng ta tụ họp đông đủ, không bằng liền ở lại ăn cơm đi, tôi hôm nay đã chuẩn bị rất nhiều món ăn!”
“Chúng tôi cũng định hai nhà cùng nhau ăn cơm, hơn nữa cũng đã mua đồ ăn tới.” Lâm Thục Phân trả lời, sau đó loáng thoáng dùng giọng ra lệnh nói với Tạ Minh San: “Minh San, con đi phòng bếp nấu cơm đi.”
“A –” Tạ Minh San có chút kinh ngạc, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc Lâm Thục Phân, đành phải đồng ý: “Vâng.”
Từ nhỏ đến lớn, số lần cô vào phòng bếp có thể dùng mười ngón tay để tính, hơn nữa vào phòng bếp căn bản là chưa từng nấu, chỉ là đi vào đi ra một chút cho có lệ, cho nên cô vốn không biết nấu ăn.
Nhưng bây giờ vì muốn gây ấn tượng tốt với vài người, dù cô không muốn cũng phải đi. Cuộc sống như thế, sống thật mệt mỏi.
Ninh Nghiên biết Tạ Minh San không biết nấu nướng, liền thay con nói chuyện: “Không cần, một mình tôi là được rồi, hơn nữa, con người của tôi lúc xuống bếp không thích có người ở bên cạnh, nếu không sẽ tôi bị loạn. Minh San, con ở lại tiếp mọi người, để mẹ đi nấu cơm là được rồi.”
“Mẹ, cám ơn mẹ!” Tạ Minh San biết Ninh Nghiên cố ý nói như vậy, để cho cô đường lui. Biểu hiện của mẹ khiến cô rất hài lòng, nhưng ba, lại làm cho cô có chút tức giận.
Mặc dù nói hôm nay là sinh nhật của ông, nhưng nụ cười cứng nhắc của ông khiến cho người khác nhìn thấy cũng cảm thấy không vui, nhất là lúc mở quà vừa rồi, dù ông có không thích, cũng phải cố làm ra vẻ là thích chứ, nói một hai câu khen ngợi. Nhưng ông chẳng những không có khen một câu, còn nghiêm mặt, khiến cô tức chết.
Ninh Nghiên vào phòng bếp, không khí trong phòng lúc này lại yên lặng hơn, không có người nào chủ động nói chuyện.
Tạ Chính Phong suy nghĩ một chút, cảm giác mình làm như vậy rất không đúng, dù sao ông cũng là chủ, người đến là khách, bất kể như thế nào, vẫn phải là chủ động một chút.
“Ông thông gia, thật xin lỗi, nhà của tôi có chút đơn sơ, mong mọi người đừng quá để ý.”
“Sao ông lại nói vậy, tôi cũng là người từng trải, còn từng ở qua nhà nhỏ hơn thế này nhiều, làm sao lại để ý, ông cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Ôn Minh cũng cảm thấy không khí quá yên lặng, cho nên liền mở miệng nói chuyện, muốn không khí sôi nổi hơn.
Nếu như không phải là vì chờ Thiên Ngưng, hôm nay ông tuyệt đối sẽ không tới nơi này. Nhưng dù sao cũng đã tới, nên làm tốt một chút, tránh cho quá lúng túng.
Không ai lái sang hỏi chuyện Tạ Thiên Ngưng, trong lòng Lâm Thục Phân có chút gấp gáp, không nhịn được hỏi trước: “Ông thông gia, Thiên Ngưng có hay trở lại đây không?”
“Chuyện này –” Trên mặt Tạ Chính Phong mới vừa nặn ra nụ cười, liền biến mất, thay vào đó là khổ sở cùng lúng túng.
Lúc này nói chuyện của Thiên Ngưng, hình như không thích hợp cho lắm.
Ôn Thi