XtGem Forum catalog
Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Tác giả: Tịch Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326173

Bình chọn: 10.00/10/617 lượt.

ợc lại trở nên tốt hơn, trên thế giới làm sao có chuyện tốt như vậy?

Những hàng xóm xung quanh thấy người đã rời đi, cũng không muốn nói thêm cái gì, vì vậy cũng giải tán, không để ý tới Ninh Nghiên nữa, để cho bà một mình ở đó ngẩn người.

Ninh Nghiên vẫn không có cách nào tiêu hóa được chuyện mình vừa nghe thấy, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tạ Minh San, định đem chuyện này nói cho cô biết.

Vừa đúng lúc này Tạ Minh San mở máy, phát hiện là mẹ điện tới, vì vậy liền nghe.

“Minh San, ba con mới vừa rồi làm loạn đòi nhảy lầu, được Thiên Ngưng cứu xuống, còn có –”

“Không có chết là tốt rồi, khi nào chết thì hãy gọi lại cho con.” Tạ Minh San ngồi ở trong quầy bar, trong tay ngậm một điếu thuốc, không đợi Ninh Nghiên nói xong, cô đã trả lời lại một cách lười biếng, cả người giống như đang mục nát, nát tới cực điểm, mà quần áo cô mặc lúc này, đã không còn kín đáo trong sáng như trước mà rất hở hang.

“Tạ Thiên Ngưng không biết làm cách nào, đột nhiên có rất nhiều tiền, con có biết hay không?” Ninh Nghiên nói tiếp, hận lúc này không thể đứng trước mặt con gái, cùng cô nói chuyện.

“Mẹ, mẹ đừng có chuyện bé xé ra to được không, cô ta chỉ đang đánh mặt cho sưng lên thôi, giả bộ. Con hiện tại đang rất phiền, mẹ đừng gọi điện thoại tới làm phiền con.” Tạ Minh San không muốn nhiều lời, nhất là không muốn nói đến Tạ Thiên Ngưng, dứt khoát cúp điện thoại, tiếp tục uống rượu hút thuốc lá.

Cái gì có tiền, cô cũng không tin. Cô hiện tại đang rất phiến, làm thế nào để có thể lấy được tiền của Ôn gia, chuyện còn lại, không muốn trông nom. Dù sao Ôn Thiếu Hoa đã không thương cô, người của Ôn gia ghét cô, cuộc hôn nhân này đã không có ý nghĩa, không cần phải giữ lại nữa, dứt khoát lấy tiền chạy lấy người.

Ninh Nghiên nhìn điện thoại bị ngắt, chỉ ngây ngốc trầm tư. Tạ Thiên Ngưng thật sự đang giả bộ sao?

Nhất định là giả bộ, nếu không làm sao có thể trong thời gian ngắn ngủi biến thành phú bà.

Bất kể là như thế nào, tóm lại ly hôn xong, tất cả tài sản đều thuộc về bà.

CHƯƠNG 134: MỘT LOẠI SỈ NHỤC

Tạ Thiên Ngưng cùng Đinh Tiểu Nhiên đưa ông Tạ Chính Phong dạo một vòng trong trung tâm mua sắm, mua rất nhiều thứ, sắm sửa lại quần áo đã bị Tạ Minh San cắt bỏ, sau đó mới trở về.

Ba người thật vui vẻ làm một bữa ăn tối thịnh soạn, trong nhà tràn ngập tiếng cười, trong tiếng cười làm cho người ta hâm mộ hạnh phúc.

Trải qua một ngày vui vẻ, tâm tình Tạ Chính Phong ổn định lại, có thể nói ngày hôm nay là ngày vui vẻ nhất trong mười năm qua, làm cho ông có cảm giác như đang nằm mộng giữa ban ngày. Nhưng tiếng cười rất chân thực cho ông biết, đây tất cả đều không phải là mộng.

“Chú, hôm nay cháu và Tiểu Nhiên cố ý làm toàn những món ăn chú thích ăn nhất, chú nhanh lại đây nếm thử xem hương vị thế nào?” Tạ Thiên Ngưng hai tay chống đầu của mình, mặt mong đợi nhìn Tạ Chính Phong động đũa thử.

“Chú, hôm nay chú phải nể mặt bọn cháu một tí, ăn nhiều một chút, đừng phụ tấm lòng của cháu và Thiên Ngưng đã vì chú làm một bàn món ăn.” Đinh Tiểu Nhiên dừng đũa, cười hì hì nhìn Tạ Chính Phong ăn.

“Cám ơn hai đứa, hôm nay nếu không phải là đứa, chú thật sự không còn hy vọng, đã chết rồi.” Tạ Chính Phong cầm chiếc đũa cảm thán, hồi tưởng lại mình hôm nay kích động hành động ngu xuẩn, cảm thấy rất buồn cười.

Đã sống đến ngần này tuổi rồi, lại còn làm ra chuyện này, đích xác là buồn cười.

“Chú, về sau không cho phép chú còn ý nghĩ ‘ không còn hy vọng, xong hết mọi chuyện ‘ , chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi, không cần mãi nghĩ có được hay không? Nhanh ăn cơm đi chú, nếm thử một chút món dưa chua thịt bò này xem hương vị thế nào?” Tạ Thiên Ngưng nói sang chuyện khác, gắp một miếng thịt bò thả vào bát Tạ Chính Phong, không muốn ông là đau lòng những chuyện đã qua.

Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ chăm sóc chú như chăm sóc ba mình.

Ban đầu còn trông cậy vào Tạ Minh San chăm sóc chú, nhưng sau sự việc ngày hôm nay, cô biết sẽ không trông cậy được gì.

“Yên tâm, về sau chú sẽ không bao giờ nghĩ đến nó nữa, không có vợ con, chú còn có cháu. Ăn cơm ăn cơm, chú muốn nếm thử tay nghề nấu ăn của hai đứa.” Tạ Chính Phong thu hồi than thở, cười vui vẻ, ăn cơm.

“Chú, cái này là cháu làm, đường thố bài cốt, chú cũng nếm thử đi xem thế nào?” Đinh Tiểu Nhiên gắp một miếng sườn vào bát ông.

“Ừ.” Tạ Chính Phong cười đến miệng không khép lại được, hiện tại có ăn rau đắng ông cũng sẽ cảm thấy là ngọt, bởi vì trong lòng ngọt.

Đây chính là cuộc sống ông hằng mơ ước, không cần giàu có, người một nhà thật vui vẻ, hòa thuận vui vẻ sống qua ngày, đây là mới là hạnh phúc mỹ mãn, tiền bạc không mua được hạnh phúc.

Chỉ tiếc cuộc sống hạnh phúc như vậy không phải đến từ vợ con ông, mà là cháu gái của ông mang lại cho ông.

“Tiểu Nhiên, cháu về muộn ba mẹ cháu không lo lắng sao?” Tạ Chính Phong đột nhiên hỏi, có chút lo lắng, dù sao một cô gái về nhà quá muộn không tốt.

“Chú yên tâm, cháu đã sớm gọi điện thoại thông báo cho ba mẹ cháu rồi, cháu nói hôm nay ở cùng Thiên Ngưng, có thể rất khuya mới trở về, nếu như quá muộn không kịp về, cháu sẽ ngử ở nhà