Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Tác giả: Tịch Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322993

Bình chọn: 7.5.00/10/299 lượt.



“Một.”

“Đồ điên.”

Phong Khải Trạch đếm xong ba tiếng, không nhận được đáp án liền tự mình chọn, vô cùng tự nhiên liền nhẹ nhàng bế cô lên đi về phía trước.

Nhưng người đang dựa vào trong lồng ngực anh, cứ mãi la hét như heo bị thọc tiết: “Đồ thần kinh, anh đang làm gì đó, còn không mau thả tôi xuống.”

“Đồ lạnh lùng, tôi cảnh cáo anh, nếu anh không thả tôi xuống thì đừng trách tôi không khách khí với anh.”

Dưới tình cảnh thế này, cô chỉ muốn đấm vài đấm vào gương mặt của anh, phá huỷ gương mặt tuyệt mỹ kia.

Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh, cô lại không nỡ ra tay, đành tìm kế sách khác để đối phó anh.

“Em còn không nghe lời, anh sẽ hôn em từ đây đến thẳng bệnh viện đó.” Anh không quan tâm tới lời cảnh cáo của cô, ngược lại còn cảnh cáo cô.

“Anh dám?”

“Anh nói được là làm được, em có muốn thử không?” Anh dừng bước lại, dùng ánh mắt gian ác, xấu xa nhìn về phía cô, làm bộ dạng cuối xuống như muốn hôn cô.

“Đừng—” Cô vươn tay chặn lại cái miệng của anh, đành thoả hiệp: “Được rồi, tôi sẽ đi cùng anh đến bệnh viện.”

Phong Khải Trạch cười đắc ý, sau đó đặt cô xuống, lấy tay nhẹ nhàng nắm chóp mũi cô, dù có cưng chiều nhưng vẫn cánh cáo nói: “Tốt nhất đừng có giở trò, em hãy đến thẳng bệnh viện kiểm tra thân thể của mình, bằng không anh sẽ dùng chút biện pháp để trừng trị em đó.”

“Đi thì đi, anh đừng hối hận.” Cô hất tay anh ra, hậm hực nói.

“Từ trước đến nay, mọi chuyện anh đã làm đều không bao giờ hối hận.”

“Tên tâm thần này, anh không thấy mình quá tự tin rồi sao?”

“Anh tên Phong Khải Trạch, không được gọi đồ điên hay tâm thần, em nhớ kĩ cho anh.” Phong Khải Trạch không muốn lãng phí thêm thời gian, nói xong liền nắm lấy tay cô đi thẳng về phía trước.

Tạ Thiên Ngưng rơi vào trầm tư, im lặng đi theo, trong đầu không ngừng nghĩ tại sao cái tên này lại thấy quen thuộc như vậy, dường như cô đã từng nghe nó ở đâu đó nhưng sao nghĩ mãi vẫn không ra.

Phong Khải Trạch: tên không tệ, vóc người lại khá chuẩn, chỉ tiếc anh ta là một tên tâm thần.

Hai người cùng nhau tay trong tay đi xuống cầu thang, người đi đường đều quay đầu nhìn họ không ngừng dùng ánh mắt thương tiếc, lắc đầu thở dài mà thấy đau lòng.

Chàng trai đẹp như vậy lại đi cùng với cô gái lôi thôi như thế, đúng là không xứng đôi chút nào, thật đáng tiếc.

CHƯƠNG 29: HỎI NHIỀU THẬT

Tạ Thiên Ngưng bị kéo đi xuống dưới lầu, tới bãi đậu xe, nhất thời kinh ngạc.

Tuy rằng ngày thường cô không thích đọc bảng tin về xe hơi lắm, nhưng mọi người chung quanh cứ hay bàn về nó nên cũng biết chút ít. Nhìn chiếc xe ô tô nổi tiếng trước mắt, cô tin rằng nó không phải loại người thường có thể mua được.

“Này, bênh thần kinh tiên sinh, anh khẳng định đây là xe của anh?” Tạ Thiên Ngưng trợn to hai mắt, quan sát tỉ mỉ chiếc xe trước mắt, đầy hoài nghi hỏi.

Tên này keo kiệt như vậy, xem ra không giống người có tiền, sao có thể mua được chiếc xe đắc tiền như vậy chứ.

“Nhớ kĩ, anh tên Phong Khải Trạch, không phải bệnh thần kinh.” Phong Khải Trạch nghiêm túc nhắc nhở cô lần nữa về cách xưng hô.

Anh muốn đem tên tuổi của anh khắc thật sâu trong lòng cô.

“Ái chà, không phải đều giống nhau sao, người bị điên và người bị bệnh thần kinh cũng không khác nhau nhiều, gọi anh Phong tiên sinh hay bệnh thần kinh tiên sinh cũng giống nhau thôi.”

“Lên xe.” Anh liếc cô một cái, không nói thêm liền trực tiếp lên xe.

Cô vẫn không lên mà cứ đứng ở bên ngoài, dùng giọng lễ độ nói với anh: “Phong tiên sinh, anh xác định xe này là của anh sao? Tôi nói trước, nếu lát nữa có người kiện anh trộm xe, tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới tôi nha!”

“Là của anh, em cứ yên tâm lên xe đi.”

Cô gái này hỏi nhiều thật, mà toàn là những chuyện ngu ngốc nữa chứ.

Nhưng lại chẳng có biện pháp, ai biểu cô là quả táo của anh!

“Sao có thể của anh được chứ, nhìn bộ dạng anh còn nghèo hơn tôi, sao có thể mua nổi chiếc xe đắc tiền như vậy chứ? Căn bản anh không muốn đưa tôi đi bệnh viện mà muốn dẫn tôi đi trộm xe chứ gì?” (Jin bó tay với chị này ^^)

Sau đó Tạ Thiên Ngưng càng nghĩ xàng thấy có lý, chẳng những không lên xe, cô còn lui về phía sau từng bước một.

Cô không muốn làm kẻ trộm xe.

Phong Khải Trạch nhìn bộ dạng của cô, im lặng lắc đầy một cái, sau đó tức giận giải thích: “Xe này anh mượn của bạn.”

“Sớm nói ra xe mượn đi, làm tôi lo sợ vô ích.”

“Bớt nói đi, không mau lên xe coi chừng anh động thủ ném em vào đây đó.”

“Lên thì lên, ai sợ ai chứ, hừ.” Cô dùng tay cọ vào mũi một cái, sau đó lên xe, vừa ngồi xuống hai liền nhìn trước ngó sau, nhìn chiếc xe cao cấp này làm cho cô phải trợn tròn mắt, hoàn toàn quên mất chuyện cài dây an toàn.

Ôn Thiếu Hoa cũng có chiếc xe đắt tiền, tiếc rằng cô chưa bao giờ được ngồi vào đó dù chỉ một lần, nhiều lần cô chỉ đứng ở bên ngoài nhìn vào bên trong.

Trước kia cô không có nghĩ nhiều, nhưng bây giờ rốt cuộc đã hiểu, không phải anh không thích người khác ngồi vào xe của anh, nguyên nhân chỉ có một, đó là anh không thích cô.

Thật buồn cười, vị hôn phu ghét vị hôn thê của mình đến mức ngay cả xe cũng không cho ngồi.


Polly po-cket