Duck hunt
Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Gái ế khiêu chiến tổng giám đốc ác ma

Tác giả: Tịch Mộng

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326493

Bình chọn: 9.00/10/649 lượt.

uái, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, quên được nhanh hơn.

Người Ôn gia không nhìn thấy tấm ảnh này cũng không quan tâm giải trí Bát Quái, cả ngày đều lo âu giải quyết khủng hoảng hiện tại như thế nào.

Thế nhưng một ngày một ngày trôi qua mà biện pháp vẫn chưa suy nghĩ ra.

Ôn Minh đáp ứng ba ngày giao tiền lương người làm, ngày mai liền là ngày thứ ba nhưng hắn bây giờ trên đỉnh đầu lại như cũ không có tiền, rơi vào đường cùng đành phải gọi Ôn Thiếu Hoa vào trong phòng.

Tạ Minh san mấy ngày nay vẫn đều ở Ôn gia, có thể tìm kiếm cơ hội có lợi, nhìn thấy một mình Ôn Thiếu Hoa vào phòng Ôn Minh mà Lâm Thục Phân không có ở đó, cho nên lặng lẽ đuổi kịp, ở ngoài cửa nghe lén.

Ôn Thiếu Hoa vào phòng, chỉ là che một cánh cửa, cũng không có khóa cửa, đi vào trực tiếp hỏi: “Ba, ba tìm con có chuyện gì?”

“Thiếu Hoa, bây giờ Ôn thị có tần suất phá sản, chúng ta nợ nần liên tục, trong nhà cần chi, con đem đồng hồ này đem bán đi, ít nhất cũng bán được hai ba trăm vạn.” Ôn Minh lưu luyến không rời đem đồng hồ yêu quý đưa tới, trong lòng bất đắc dĩ.

Nếu không phải đến bước đường cùng, hắn cũng sẽ không bán cái đồng hồ này.

Hai ba trăm vạn —– Tạ Minh san ở ngoài cửa nghe thấy con số, mắt long lên, vì thế nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lộ ra khe hở, từ trong khe hở ngắm xem tình huống bên trong, ánh mắt tập trung tại cái đồng hồ kia.

Cô ở Ôn gia đợi hai ngày, căn bản là tìm không thấy bất kỳ phương thức có thể lấy tiền bạc, mà cũng không dám hỏi Ôn Thiếu Hoa, bởi vì cô biết, hắn bây giờ cũng không có tiền. Không chỉ có là hắn không có tiền, bây giờ mọi người Ôn gia cũng không có tiền.

Bất quá cô đợi hai ngày này cũng không uổng công, cuối cùng là để cho cô đợi được.

“Ba, đây là đồng hồ ba yếu quý nhất, không thể bán.” Ôn Thiếu Hoa không cần, đưa tay đẩy đồng hồ trở về.

Ôn Minh lắc đầu, không có cầm lại, thở dài nói: “Nhà của chúng ta tình huống bây giờ con cũng thấy đấy, đừng nói là đồng hồ, nếu tình huống tiếp tục chuyển biến xấu, chỉ sợ nhà cửa cũng phải bán. Cầm đi đi, đổi một chút tiền bạc trở về ứng khẩn cấp, trước đem thanh toán tiền lương người làm, cái khác sau này hãy nói đi”.

“Ba____”

Ôn Thiếu Hoa lấy tay cầm đồng hồ, vẻ mặt nặng nề, đột nhiên cảm thấy thói đời thay đổi quá nhanh. Một phút trước hắn vẫn là đại thiếu gia, sau một phút lại thành phải đổi bán đồng hồ duy trì cuộc sống.

Rốt cuộc là sai ở đâu, khiến cuộc sống của hắn trở nên như vậy?

“Thiếu Hoa, tuy là bây giờ Ôn thị gặp phải khủng hoảng cực kỳ nghiêm trọng nhưng mà không phải không có hi vọng, ở công ty tuyên cáo phá sản trước, có thể cầu Chủ tịch ngân hàng Thiên Tường một lần nữa giúp đỡ, sẽ không có vấn đề. Cho nên mặc kệ như thế nào, chúng ta đều phải chịu đựng, không thể dễ dàng ngã xuống. Bây giờ trước bán của cải lấy tiền mặt ít đồ vật sống qua ngày, kế tiếp còn nghĩ biện pháp khác gặp Chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, biết rõ sự việc nguyên nhân, chắc chắn sẽ có biện pháp giải quyết, con cũng đừng quá lo lắng.” Ôn Minh nhìn thấy tâm tình Ôn Thiếu Hoa không tốt, tuy nhiên chính mình cũng không tốt, nhưng vẫn lại là nghĩ muốn an ủi hắn một phen.

Nhưng mà muốn gặp Chủ tịch ngân hàng Thiên Tường, nói dễ hơn làm.

“Ba, ba yên tâm, con biết nên làm như thế nào. Sau này con nhất định đem chiếc đồng hồ này trở về.”

“Con có phân tâm này là tốt. Đi đi, cầm chiếc đồng này.”

“Vâng.”

Ôn Thiếu Hoa gật đầu, đứng một lát, lúc này mới xoay người đi tới ngưỡng cửa.

Tạ Minh San biết hắn muốn đi ra đến đây, khẩn trương trốn, trở lại phòng mình, đóng cửa, hít một hơi, để giữ mình bình tĩnh, không ngừng nghĩ biện pháp, xem thế nào mới có thể đem đồng hồ trong tay Ôn Thiếu Hoa lấy đi.

Không chỉ có đồng hồ kia, còn có hợp đồng mua bán nhà cửa, bây giờ Ôn gia đã không lớn bằng lúc trước, cô ở lại khẳng định không có gì hay, chẳng qua một không làm, hai không dứt, đem nhà cửa cũng bán.

Đúng, xử lý thế ấy.

Lúc này, dưới lầu truyền đến náo động.

Bởi vì có náo động, cho nên Tạ Minh san có thể có lí do thích đáng ra khỏi phòng.

Ôn Minh lúc này cũng đang đi ra, hai người gặp mặt.

“Ba —–” Tạ Minh San chào hỏi trước, nhưng mà Ôn Minh không để ý tới cô, trực tiếp đi xuống lầu.

Trong phòng khách dưới lầu, tới mấy cái cảnh sát, Tiểu Như đang ở cùng cảnh sát oan ức kể khổ: “Cảnh sát tiên sinh, cháu thật sự không có trộm dây chuyền nhưng mà mọi người vẫn cứ nói cháu trộm, còn hạn chế tự do của cháu, không cho cháu ra cửa. Cháu bị giam thật lâu, hôm nay rất không dễ dàng tìm đến cơ hội báo cảnh sát, cháu van các chú, giúp cháu với.”

“Từng công dân đều được luật pháp bảo vệ, bất luận người nào cũng không xâm phạm tự do thân thể người khác, cho dù cháu có hay không trộm dây chuyền, người khác cũng không có quyền hạn làm như vậy với cháu.”

Cảnh sát nói, cho Tiểu Như một an ủi rất lớn, tiếp tục oan ức nói: “Phu nhân nhà cháu trước mất sợi dây chuyền, bà ấy vẫn cứ nói cháu trộm, muốn cháu bồi thường, nếu không nhốt cháu cả đời, nhưng mà cháu thật sự không có trộm dây chuyền.”

“Chuyện này chúng ta sẽ tra rõ ràng, nhưng cần cháu toàn lực phối hợp.”

“Cháu nhất định toàn lự