Polly po-cket
Gặp lại để yêu em…

Gặp lại để yêu em…

Tác giả: darkangel_1010

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322300

Bình chọn: 8.5.00/10/230 lượt.

biệt, nhưng khả năng lớn nhất lại chính là đi làm tổn thương người khác. Đặc biệt là những người cô càng yêu thương thì cô lại càng làm tổn thương họ. Đột nhiên bên ngoài, tiếng đập cửa sốt ruột vang lên, kèm theo là tiếng của Linh.

-Hoàng Kim Phương, chị biết em đang ở trong nhà, mau ra mở cửa cho chị. Nếu không, chị sẽ phá cửa xông vào đó.- tiếng Linh đầy gấp gáp và lo lắng.

-…- cô nhìn về phía cánh cửa, không chịu nhúc nhích.

-Mau mở cửa cho chị!- Linh tiếp tục gọi.

Cuối cùng cô cũng đành bước xuống khỏi giường, chạy ra mở cửa cho chị gái. Linh nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, vẻ phờ phạc và thất thần của cô khiến cho chị ấy dịu đi đôi chút. Lo lắng nhìn cô.

-Chị vào đi!- cô nói nhỏ, đầy mệt mỏi, quay lưng bước vào nhà, Linh đi theo sau cô.

-Có chuyện gì xảy ra vậy?- Linh ngồi xuống bên cạnh cô.

-…- cô khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi của chị.

-Rõ ràng là có chuyện mà. Em có biết từ hôm qua tới giờ chị đã gọi cho em bao nhiêu lần rồi không hả, lần nào máy cũng báo đến “Số máy không liên lạc được”. Em rút cục là đang có chuyện gì? Mau nói cho chị biết đi.- Linh sốt ruột nhìn khuôn mặt ảo não của cô. Bất chợt cô òa lên khóc, sà vào lòng chị như một đứa trẻ, nước mắt lã chã rơi không kìm lại được. Cô không phải người hay khóc, nhất là cô rất ghét khóc trước mặt người khác, vậy mà bây giờ, cô đang khóc trước mặt chị gái mình như một đứa trẻ, khóc lớn, nước mắt không ngừng rơi.

Linh vỗ về cô bằng vòng ôm ấm áp của mình, và sự im lặng. Chỉ có chị ấy là hiểu cô đang cần gì trong những lúc thế này. Sau một hồi khóc lóc đã đời, lau khô nước mắt trên gò má. Cô ngồi thẳng dậy, kể lại cho chị ấy về anh. Bắt đầu từ một tuần ngắn ngủi của ba năm về trước, cho đến ngày gặp lại trong nhà xuất bản vài tháng trước. Cả việc cô đã chạy trốn như một đứa hèn nhát bỏ lại cho anh sự tổn thương để bảo vệ cái vỏ ốc kiên cố của mình. Linh im lặng lắng nghe cô kể, xót xa, đau lòng.

-Em không nghĩ rằng đã đến lúc em sống cho bản thân mình rồi sao?- Linh hỏi sau vài phút im lặng sau khi nghe hết những gì cô nói.

-Em lúc nào chẳng sống vì bản thân mình, em là đứa ích kỉ mà.- cô nói đầy cay đắng.

-Cái đó không gọi là sống cho bản thân mình. Trước giờ em luôn sống theo ý muốn của mẹ em, tự nguyện trở thành con rối cho bà ấy giật dây, tự nguyện trở thành nạn nhân cho tham vọng phù phiếm của bà…chị xin lỗi…dù sao đó cũng là mẹ em.- giọng Linh nhỏ lại khi nhận ra mình đang chuẩn bị bùng nổ.

-Em không sao?- cô cười buồn. Đôi môi nhợt nhạt thiếu sức sống khiến người đối diện phải đau lòng.

-…Ngay cả bây giờ khi không còn ở bên cạnh bà nữa thì em vẫn bị mẹ mình chi phối, những thứ mà em nghĩ đó là quá khứ của em đều có bàn tay của mẹ em nhúng vào. Đã bao giờ em nghĩ xem, thực sự quá khứ của em là gì chưa. Đó là những khoảng thời gian em phải làm đẹp, chuẩn bị những nụ cười giả tạo để làm quen với những người đàn ông mẹ em chỉ định, hay là những giây phút em được sống với chính mình, thực sự cười, thực sự yêu thương. Những thứ mà em nghĩ đến chỉ là một phần của quá khứ, một phần lớn không có nghĩa là nó là toàn bộ quá khứ của em. Hôm qua là quá khứ, vậy chẳng lẽ hai năm qua em không hạnh phúc, chẳng lẽ người đàn ông hôm qua ôm ấp, nói yêu em không khiến em hạnh phúc. Những thứ đó không đủ để xóa đi cảm giác tội lỗi mà em tự vơ vào mình sao?

-Nhưng em phải làm gì đây, chị nói đó không phải là lỗi của em nhưng em chính là nhân vật chính trong những sự sắp đặt đó của mẹ. Nếu như em ở bên cạnh anh ấy, một ngày nào đó khi em đang đi bên cạnh anh ấy, rồi một người xa lạ trên đường chợt nhận ra em, nhận ra em là cô gái đã từng tươi cười, khiêu vũ, hay khoác tay một người đàn ông nào đó trong một bữa tiệc sang trọng nào đó mà họ từng tham dự . Khi ấy mọi chuyện sẽ thế nào? Họ sẽ nghĩ anh ấy lại là con mồi tiếp theo của em? Hay họ sẽ nghĩ anh ấy là kẻ ngu ngốc bị loại con gái như em dắt mũi? Bên cạnh anh ấy còn rất nhiều những người tương xứng hơn. Anh ấy rồi sẽ quên em nhanh thôi.

-Tương xứng ư? Em tự cho mình không tương xứng với anh ta nên không muốn tiến đến. Em hèn nhát hay đang cố để hạ thấp bản thân mình. Nếu như trước kia chị cũng nghĩ mình không xứng đáng với Bình thì bây giờ có lẽ mẹ của Phương Ly sẽ là người phụ nữ khác hoặc không ai cả, còn chị thì mãi mãi gặm nhấm nỗi đau và tiếc nuối. Vậy em muốn là người phụ nữ của anh ta hay muốn suốt đời hối hận và đau khổ?- Linh nói một hơi, đột nhiên thấy tức giận với em gái mình ghê gớm. Cái thái độ thiếu lạc quan của nó khiến cô muốn nổi điên. Trước kia nó đâu có thế.- Chị muốn nhìn thấy một Hoàng Kim Phương hoạt bát, vui vẻ và rạng rỡ của ngày xưa trở lại chứ không phải một cô tiểu thư kiêu sa, lãnh đạm hay một cô gái suốt ngày chỉ biết trốn tránh.

Cô im lặng trước câu nói của Linh, đâu mới thực sự là cô, đến ngay chính bản thân cô còn không biết. Ánh mắt đau đớn của anh nhìn xoáy vào cô chiều hôm qua khiến trái tim cô đột nhiên đau thắt lại, nghẹt thở.

Linh đứng trước nhà xuất bản nơi Phương làm việc, cô đã tự mình quyết định một việc mà nếu biết, chắc hẳn em gái cô sẽ không