pacman, rainbows, and roller s
Gặp lại để yêu em…

Gặp lại để yêu em…

Tác giả: darkangel_1010

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322400

Bình chọn: 7.5.00/10/240 lượt.

ư trái tim anh lúc này.

-Tôi đã nghe chuyện của hai người. Vì thế tôi đã quyết định đến đây gặp anh. Anh yêu Phương chứ?

-Tất nhiên.- anh ngẩng lên nhìn cô, trả lời không chút đắn đo suy nghĩ.

-Con bé cũng yêu anh.- cô mỉm cười nói. Khuôn mặt căng thẳng của Vương giãn ra đôi chút.

-Nhưng tại sao cô ấy lại làm thế với tôi chứ?- anh nói, giọng trùng xuống.

-Bởi vì lòng tin là một thứ quá xa xỉ với con bé. Rất khó để con bé đặt lòng tin vào một ai đó, với vấn đề này thì anh sẽ phải mất một thời gian dài, và phải kiên nhẫn. Nó rất nhạy cảm với vấn đề này, vì thế vếu anh yêu con bé thật lòng thì tôi mong anh hiểu điều đó.

-Nhưng tại sao, tại sao việc đặt lòng tin vào người khác với cô ấy lại khó khăn đến vậy?

Cô im lặng nhìn anh, sự mong chờ và tổn thương hiện lên cùng một lúc trong đôi mắt sâu thẳm đầy kiên định kia làm cô không biết có nên nói ra những điều mình định nói không. Nhưng nếu không nói ra thì hai người họ sẽ mãi bị ngăn cản bởi những khúc mắc vớ vẩn. Và cô không muốn Phương tổn thương thêm nữa.

-Tôi mong anh hãy nghe hết những gì tôi nói, có thể nó sẽ khiến anh tức giận nhưng đó là những gì anh cần phải biết, và sau khi nghe xong, anh sẽ hiểu vì sao Phương lại như vậy…- rồi cô kể cho anh nghe tất cả về Phương, những tháng ngày cô sống cùng Phương dưới một mái nhà, những điều hai chị em cô chia sẻ, những ngày tháng Phương sống theo sự sắp đặt của mẹ mà không dám chống lại, cả ngày Phương rời bỏ cuộc sống hàng ngày của mình, rời bỏ mẹ mình để chạy trốn tất cả, bỏ lại phía sau.

Anh im lặng lắng nghe những điều Linh kể, Linh nói anh sẽ giận dữ ư, nhưng làm sao anh có thể giận dữ khi mà cô đã phải chịu đựng nhiều thứ như vậy. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một người mẹ có thể mang con gái mình ra để làm công cụ bước vào chốn giàu sang. Những người đàn ông cô đã gặp gỡ theo ý mẹ mình, có khi nào cô cảm thấy hạnh phúc bên họ không, anh ước ao thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ ở bên cô những lúc đó, anh sẽ kéo cô ra khỏi những cuộc gặp gỡ đó, anh sẽ che chở cho cô. Đáng lẽ ra từ ba năm trước anh đã phải nói cái điều mà mãi đến mấy tháng trước đây anh mới nói. Đáng ra đêm hôm đó anh không nên để cô đi. Cô thu mình vào pháo đài cảm xúc kiên cố mà cô tự xây nên, chỉ vì cô sợ quá khứ đó. Cô trốn tránh anh, sợ hãi khi bước lại gần anh cũng là vì thế. Cuối cùng thì anh cũng hiểu. Tim anh đang đau đớn đập từng nhịp gọi tên cô.

-Cô ấy đang ở đâu?- anh hỏi, mấy ngày hôm nay anh đến nhà cô nhưng bác chủ nhà đều nói cô không có nhà, gọi điện cô cũng không bắt máy. Cảm giác chán chường đang dần nhấn chìm anh, may mà Linh đến tìm anh, và kể cho anh những chuyện này.

-Con bé đang ở chỗ tôi, mấy ngày nay nó đều ở đó.- Linh nói.- Khách sạn Sheraton…

Vừa nói ra cái tên khách sạn cô đã chẳng thấy bóng dáng anh đâu rồi. Vương chạy ngay ra khỏi quán cà phê ngay khi nghe đến nơi Phương đang ở. Cô chưng hửng nhìn ra bên ngoài, phần còn lại có lẽ hai người đó phải tự tìm cách giải quyết thôi. Cô đứng dậy bước ra khỏi quán cà phê, thời tiết nóng nực của Sài Gòn không còn khiến cô bận tâm nữa. Mọi người đều hạnh phúc, đó là điều cô mong muốn.

Phương Ly muốn đi chơi nên rủ cô đi cùng, cô lập tức đồng ý, đi cùng cô bé sẽ khiến cô quên đi những chuyện không vui. Phương Ly kéo cô đi hết chỗ này đến chỗ khác, con bé khiến cô không thể ngừng cười. Mọi chuyện không vui đều được gạt sang một bên. Hai dì cháu đi suốt cả một buổi chiều, mệt lử nhưng mà vui. Phương Ly có vẻ rất thích thú những nơi mà cô đưa nó đến. Hình ảnh cô bé mười ba tuổi trong Phương Ly khiến cô liên tưởng đến chính mình, cô đã từng vui vẻ như thế, rạng rỡ như thế. Nhưng giờ những điều đó đã ở đâu. Cô đã đánh mất nó hay cố tình lãnh quên nó? Giá như thời gian có thể quay trở lại.

Hai dì cháu đi chơi suốt một buổi chiều, đến tận sáu giờ tối mới đặt chân về đến khách sạn. Không ai biết rằng có một người nào đó đang muốn điên lên vì sốt ruột, chưa bao giờ anh cảm thấy lòng kiên nhẫn của mình bị thử thách ghê gớm đến thế này. Sau khi nghe Linh nói cô đang ở đây, anh đã lập tức chạy đến, nhưng đón tiếp anh không phải là người anh chờ đợi mà là gương mặt nam tính, góc cạnh của anh bạn đối tác của anh. Bình mở cửa cho anh vào, kèm theo câu thông báo cô và cháu gái đã ra ngoài. Anh ngồi chờ đợi trong sự thất vọng não nề, và ánh mắt đầy cảm thông của Bình. Nhìn cách Bình chơi với đứa con trai nhỏ, anh chợt liên tưởng đến một gia đình của anh và cô, hai người sẽ có một đứa nhóc xinh xắn, tiếng cười sẽ tràn ngập khắp ngôi nhà. Linh về tới sau khi anh đến ba mươi phút, cô nghe Bình nói Phương và Ly Ly đã ra ngoài liền quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy ái ngại. Anh không bận tâm đến sự ái ngại đó chút nào mà ngược lại, anh cảm kích vì những gì cô đã làm. Nhìn hạnh phúc của gia đình đó mà anh muốn mình là một phần trong đó, muốn Phương sẽ là của anh như thế.

Tiếng nói vang lên bên ngoài cửa, cô và Phương Ly vui vẻ bước vào trong. Phương Ly khoác lấy tay cô, vui vẻ nói về quán kem nơi hai người vừa đến. Mải cười với cô cháu gái nên cô không để ý đến người đang ngồi nói