
h dùng vài ngày một loại kháng sinh phổ rộng, chỉ để phòng ngừa thôi mà.
Arthur cài cúc cổ tay áo và đứng dậy, anh cảm ơn Lauren.
– Đừng có vội thế – cô nói và đẩy anh lại vào giường khám bệnh – Tôi còn phải đo huyết áp của anh nữa.
Cô nhấc máy đo huyết áp ra khỏi giá đặt của nó gắn trên tường và lồng vào cánh tay Arthur. Huyết áp kế đo tự động. Tấm băng tay phồng lên và xẹp đi theo những khoảng thời gian đều đặn. Một vài giây đủ để những con số hiện lên trên màn hình gắn ở đầu giường.
– Anh mắc chứng tim đập nhanh à? – Lauren hỏi.
– Không – Arthur trả lời, hết sức bối rối.
– Thế nhưng anh lại có một cơn tim đập nhanh đáo để, tim anh đập hơn 120 lần trong một phút và huyết áp của anh lên đến 180, quá cao đối với một người ở tuổi anh.
Arthur nhìn Lauren, anh tìm một lý do để biện hộ cho quả tim của mình.
– Tôi hơi bị chứng bệnh ám, cứ vào bệnh viện là tôi hết hồn.
– Bạn trai cũ của tôi chỉ cần nhìn thấy cái áo blouse của tôi là muốn xỉu rồi.
– Bạn trai cũ của cô?
– Có gì quan trọng đâu.
– Thế bạn trai hiện tại của cô, anh ấy có chịu đựng được cái ống nghe của bác sĩ kô?
– Dù sao tôi cũng muốn anh đến chỗ bác sĩ tim mạch khám thì hơn, tôi có thể nhắn tin ột bác sĩ như vậy, nếu anh muốn.
– Không cần thiết đâu – Arthur nói bằng một giọng run run – Đây không phải là lần đầu tiên tôi bị như vậy; à không, ở bệnh viện thì đây là lần đầu tiên; khi tôi tham dự các kỳ thi, ngực của tôi cũng hơi đập thình thịch, tôi hay bị hồi hộp.
– Anh làm nghề gì mà còn dự thi? – Lauren thích thú hỏi trong lúc thảo đơn thuốc.
Arthur ngập ngừng chưa trả lời ngay. Anh thừa lúc cô tập trung vào tờ giấy đang viết để nhìn cô, lặng lẽ và chăm chú. Lauren không thay đổi, có lẽ trừ kiểu tóc. Cái sẹo nhỏ trên trán mà anh rất yêu gần như đã biến mất hẳn. Và vẫn cái nhìn khó tả và tự tin ấy. Anh nhận rất từng nét biểu hiện của gương mặt cô, chẳng hạn như chuyển động của đường vòng cung dưới mũi cô khi cô nói. Nụ cười xinh đẹp của cô đưa anh về với những kỷ niệm hạnh phúc. Người ta có thể cảm thấy thiếu ắng ai đó đến mức này không? Tấm băng tay lập tức phồng lên và những con số mới hiện lên. Lauren ngẩng đầu lên để xem.
– Tôi là kiến trúc sư.
– Thế anh cũng làm việc vào ngày nghỉ cuối tuần chứ?
– Đôi khi cả ban đêm nữa, chúng tôi luôn phải làm việc như trâu ấy.
– Tôi hiểu ý anh mà.
Arthur ngồi dựng dậy trên giường.
– Cô đã từng quen một kiến trúc sư à? – anh hỏi bằng một giọng run rẩy.
– Theo tôi nhớ thì không, nhưng tôi nói về nghề của tôi cơ, chúng ta giống nhau ở chỗ đó, làm việc không kể giờ giấc.
– Thế anh bạn của cô làm nghề gì?
– Đã hai lần anh hỏi tôi có còn độc thân hay không rồi đấy… Tim anh đập nhanh quá, tôi muốn để một đồng nghiệp của tôi khám cho anh.
Arthur tháo tấm băng tay đo huyết áp ra và đứng dậy.
– Lúc này, chính cô mới là người hay lo lắng đấy!
Arthur muốn về nghỉ ngơi. Ngày mai mọi thứ sẽ tốt đẹp. Anh hứa sẽ đi kiểm tra lại huyết áp trong vài ngày tới, và nếu có cái gì đó bất thường, anh sẽ đi khám ngay lập tức.
– Anh hứa chứ? – Lauren nhất định yêu cầu.
Arthur lạy trời để cô đừng nhìn anh như vậy nữa. Nếu tim anh không nổ tung ra trong chốc lát, anh sẽ ôm cô vào vòng tay mình để nói với cô rằng anh đã yêu cô như điên như dại, rằng thật khó khi lại về sống ở chính thành phố này và không được trò chuyện cùng nhau. Anh sẽ kể hết cho cô nghe, nếu như anh có thời gian để kể trước khi cô gọi bảo vệ đến và nhốt anh lại. Anh cầm lấy áo vét của mình, nói đúng hơn là phần còn ại của cái áo vét, tránh không mặc áo vào trước mặt cô và nói cảm ơn cô. Anh rời khỏi căn phòng thì nghe thấy tiếng cô gọi phía sau lưng:
– Arthur?
Lần này, anh cảm thấy tim mình nhảy vọt lên đến tận đầu. Anh quay người lại.
– Tên anh như vậy phải không?
– Vâng – anh thốt ra, miệng đã cạn khô nước bọt.
– Đơn thuốc của anh này! – Lauren nói và đưa cho anh tờ giấy màu hồng.
– Cảm ơn cô – Arthur cầm tờ giấy và trả lời.
– Anh đã cảm ơn tôi rồi. Anh mặc áo vét vào đi. Giờ này buổi tối thường lạnh đấy, và cơ thể anh hôm nay đã mệt đủ rồi.
Arthur vụng về xỏ một tay vào áo, lúc vừa định bước chân đi, anh quay người lại và nhìn Lauren hồi lâu.
– Có chuyện gì vậy?
– Cô có một con cú trong túi áo – anh nói với nụ cười buồn trên môi.
Và Arthur rời phòng khám.
Lúc anh đi ngang qua tiền sảnh, Betty gọi anh từ sau ô kính. Anh bước lại chỗ chị, vẻ ngơ ngẩn.
– Anh ký vào rồi đi đâu thì đi -chị nói và chìa cho anh một quyển sổ to màu đen.
Arthur ký vào sổ của khoa cấp cứu.
– Anh có chắc là anh khoẻ mạnh không? – nữ y tá trưởng lo ngại – Trông anh có vẻ như bị choáng.
– Rất có thể – Arthur trả lời rồi bước đi.
Arthur đợi taxi trước cửa khoa cấp cứu, và từ quầy đón tiến, nơi Betty đang phân loại các phiếu nhập viện, Lauren nhìn theo anh mà anh không nhận ra.
– Chị có thấy anh chàng này trông hơi giống anh ta không?
– Chị chẳng biết em nói về ai cả – nữ y tá trả lời, đầu vùi vào đống hồ sơ – Đôi khi, chị cứ tự hỏi không biết mình làm việc trong một bệnh viện hay một cơ quan hành chính?
– Cả hai, em nghĩ thế. Chị nhìn anh chàng nha