
nh lên, và nói cho em biết chị thấy anh ta thế nào. Trông cũng không đến nỗi, phải không?
Betty nâng cặp kính lên, đưa mắt nhìn qua một cái rồi lại vùi đầu vào đống giấy tờ của mình. Một chiếc xe của hãng Yellow Cab vừa đỗ lại, Arthur trèo và xe và chiếc xe đi xa dần.
– Chẳng giống tí nào! – Betty nói.
– Chị nhìn anh ta có hai giây!
– Ừ, nhưng đây là lần thứ một trăm em hỏi chị điều này, cho nên chị được luyện quen rồi, thêm nữa chị đã nói với em là chị có tài nhớ mặt mà lại. Nếu đó là anh chàng của em thì chị đã nhận ra ngay rồi, hồi ấy chị có bị hôn mê đâu.
Lauren cầm một chồng giấy tờ và giúp nữ y tá phân loại.
– Lúc nãy, khi em khám cho anh ta, em đã thấy nghi ghê lắm.
– Thế sao em không hỏi anh ta?
– Em đã thử hình dung rất rõ mình nói với một bệnh nhân như thế này: “Trong thời gian tôi vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, chẳng hay anh có hoàn toàn tình cờ ngồi mười lăm ngày ở bên giường tôi không?”.
Betty cười rộ lên.
– Hình như đêm vừa rồi em lại mơ thấy anh chàng ấy. Nhưng đến khi tỉnh dậy, em chẳng bao giờ nhớ nổi nét mặt của anh ta.
– Nếu đó là anh ta, anh ta sẽ phải nhận ra em. Em có hai chục “khách hàng” đang đợi em kìa, em phải gạt những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu và đi làm việc đi. Và rồi lật sang trang mới thôi, em có một anh bạn nào đó cơ mà, phải không?
– Nhưng chị có chắc đó không phải là anh ta không? – Lauren hạ giọng nài nỉ.
– Hoàn toàn chắc!
– Nói thêm về anh ta cho em đi.
Betty rời chồng hồ sơ và quay người trên chiếc ghế xoay.
– Em muốn chị nói cái gì cơ chứ!
– Dù sao cũng khó tin thật đấy – Lauren nổi đoá – Cả khoa chạm trán người đàn ông ấy suốt hai tuần lễ liền, thế mà mình không tài nào tìm nổi dù chỉ một người biết điều gì đó về anh ta.
– Chắc là vì anh ta bản tính kín đáo! – Betty vừa lẩm bẩm vừa kẹp lại một tập giấy màu hồng.
– Thế không ai tự hỏi anh ta làm gì ở đây à?
– Một khi mẹ em đã chấp nhận sự có mặt của anh ta, mọi người chẳng có lý do gì mà can thiệp nữa. Ở đây tất cả đều nghĩ rằng đó là một người bạn của em, thậm chí là bồ của em cũng nên! Em làm các cô cùng phòng phát ghen. Khối người có thể cuỗm anh chàng ấy của em đấy!
– Mẹ em nghĩ đó là một người bệnh, ông Fernstein cho đó là một người họ hàng, còn chị thì tưởng đó là bồ của em. Rõ ràng là không ai có thể đi đến chỗ nhất trí với người khác được.
Betty húng hắng ho rồi đứng dậy để lấy một tập giấy. Chị để tuột kính xuống mũi và nhìn Lauren với vẻ nghiêm trang:
– Thì lúc ấy em cũng ở đó mà!
– Mọi người tìm cách giấu tôi điều gì vậy, tất cả mọi người?
Che giấu sự bối rối của mình, nữ y tá lại vùi đầu vào đống giấy tờ.
– Chẳng giấu gì cả! Chị biết rằng chuyện đó có vẻ kỳ lạ, nhưng điều khó tin duy nhất là em đã tai qua nạn khỏi mà không bị một di chứng nào, em phải cảm ơn trời chứ đừng khăng khăng tự bịa ra ình những chuyện huyền bí nữa.
Betty đập vào chiếc chuông con ở trước mặt và gọi bệnh nhân số 125. Chị đặt một hồ sơ vào tay Lauren và ra hiệu cho Lauren trở lại vị trí làm việc.
– Điên thật, mình mới là bác sĩ phụ trách ở đây chứ – Lauren vừa càu nhàu vừa đi vào phòng khám số 4.
Chương 08
Nhân viên cấp cứu kiểm tra lại xem chiếc cáng đã được đặt chắc chắn chưa rồi khoá thắt lưng an toàn lại. Anh ta gõ vào tấm kính ngăn cách với buồng lái, và xe lên đường. Nghiêng người trên ban công nhà Arthur, bà Morrison nhìn theo chiếc xe cấp cứu rẽ ở ngã tư rồi biến mất, rồi rú ầm ĩ. Bà khép cửa sổ, tắt đèn rồi trở về nhà mình, Paul đã hứa sẽ gọi cho bà ngay khi biết thêm được một chút tin tức. Bà ngồi ở ghế bành, chờ đợi tiếng chuông điện thoại vang lên trong yên lặng.
Paul ngồi cạnh nhân viên cấp cứu, anh này theo dõi huyết áp của Arthur. Arthur ra hiệu cho Paul đến gần:
– Đừng để họ đưa chúng mình đến bệnh viện Memorial – Arthur thì thầm vào tai bạn – Tớ vừa ở đó lúc nãy.
– Thế thì càng phải quay lại đó và cho bọn nó một vụ bê bối. Để cậu ra viện trong tình trạng như thế này là phạm vào lỗi nghề nghiệp.
Paul ngừng nói, nhìn Arthur vẻ thận trọng.
– Cậu có gặp cô ta không?
– Chính cô ấy khám cho tớ.
– Tớ không tin cậu!
Arthur quay đầu đi, không trả lời.
– Thì ra là vì vậy mà cậu bị một cơn xây xẩm thế này đây, ông bạn của tớ; cậu mắc hội chứng trái tim tan nát, cậu đau khổ lâu quá rồi.
Paul mở ô cửa nhỏ trên tấm kính ngăn với buồng lái và hỏi tài xế xe đang đi đến bệnh viện nào.
– Mission San Pedro – người lái xe trả lời.
– Tốt lắm – Paul cằn nhằn và khép ô kính lại.
– Cậu biết không, lúc chiều tớ đã gặp Carol-Ann đấy – Arthur thì thào.
Paul nhìn bạn, lần này với vẻ ái ngại:
– Không sao đâu, thư giãn đi, cậu hơi mê sảng một tí nên cậu tưởng gặp lại tất cả các cô bồ cũ của cậu, nhưng rồi chuyện này sẽ qua thôi.
Mười phút sau, xe cấp cứu đến nơi đã định. Khi những người khiêng cáng bước vào đại sảnh vắng ngắt của bệnh viện Mission San Pedro, Paul lập tức hiểu rằng mình đã làm điều ngu ngốc khi để họ đến đây. Nữ y tá Cybile rời cuốn sách và quầy trực để dẫn các nhân viên cấp cứu vào một phòng khám. Họ đặt Arthur lên giường rồi rút lui.
Trong lúc đó, Paul điền vào tờ trình về tai nạn ở quầ