
hông còn ở chỗ của nó trước đây, cậu bảo “Sẽ có ngày, nơi mình lớn lên không còn là nhà mình nữa”. Tớ cứ muốn đi ngược trở lại, nhưng cậu thì không.
– Giữ sức đi, bọn mình sẽ có thời gian để nói tất cả những chuyện đó sau.
Paul nhìn Arthur, anh lấy một cái khăn và ra vặn vòi nước ở bồn rửa mặt. Anh vắt khăn rồi đặt lên trán bạn. Arthur có vẻ dễ chịu hơn.
– Hôm nay tớ đã nói chuyện với cô ấy. Suốt thời gian vừa qua, có một cái gì đó tự đáy lòng tớ nói với tớ rằng có lẽ mình đã duy trì một ảo ảnh. Rằng cô ấy là một nơi trú ẩn, một cách để tự yên lòng, bởi vì chẳng có gì nguy hiểm khi muốn đạt đến cái không thể với tới được.
– Chính tớ đã nói với cậu như thế cuối tuần vừa rồi, đồ ngốc, giờ thì quên cái mớ triết lý ngu xuẩn của tớ đi, chỉ vì lúc ấy tớ đang bực tức thôi.
– Vì sao cậu bực tức?
– Vì bọn mình không làm sao có thể hạnh phúc cùng một lúc được nữa. Đối với tớ, như thế tức là già đi.
– Già đi là một điều hay cậu ạ, một sự may mắn kỳ lạ đấy. Tớ phải thổ lộ với cậu một bí mật. Khi tớ nhìn những người già, tớ thường ghen với họ.
– Ghen vì tuổi già của họ ấy à?
– Ghen vì họ đã đến được tuổi già, đã sống được đến tận đó!
Paul nhìn huyết áp kế. Huyết áp vẫn hạ xuống thêm, anh nắm chặt tay lại, tin chắc rằng cần phải hành động. Gã lang băm này sắp giết chết thứg quý nhất trên đời của anh, người bạn có ý nghĩa như cả một gia đình đối với anh.
– Ngay cả khi tớ không qua khỏi thì cũng đừng nói gì với Lauren nhé.
– Cậu tiết kiệm lời đi còn hơn là nói những chuyện ngớ ngẩn như vậy.
Arthur lại xỉu đi, đầu ngoẹo sang một bên. Lúc đó là một giờ năm mươi hai phút theo đồng hồ treo tường trong phòng khám, chiếc kim giây không ngớt phát ra những tiếng tích tắc vờ vĩnh. Paul đứng dậy và bắt Arthur phải mở mắt ra.
– Cậu sẽ còn được già đi nhiều, đồ ngốc, việc này tớ sẽ lo, và đến khi cậu toàn thân thấp khớp, không giơ nổi cái gậy chống lên để đập tớ nữa, tớ sẽ nói cho cậu hay rằng vì tớ mà cậu khổ như vậy đấy, rằng vào một trong những buổi tối tồi tệ nhất đời tớ, lẽ ra tớ có thể tránh cho cậu tất cả những chuyện này. Nhưng lẽ ra cậu đừng nên bắt đầu như thế.
– Tớ đã bắt đầu cái gì? – Arthur thì thào.
– Bắt đầu không vui với những niềm vui giống tớ, bắt đầu hạnh phúc theo cái kiểu mà tớ không hiểu nổi, bắt đầu buộc tớ cũng phải già đi nữa.
Brisson bước vào phòng khám, cùng đi là nữ y tá, đẩy theo chiếc xe chở máy chụp X-quang.
– Anh kia, ra ngoài ngay lập tức! – Anh ta quát Paul bằng một giọng tức giận.
Paul nhìn anh ta từ đầu đến chân rồi đưa mắt về phía chiếc máy mà nữ y tá Cybile đang đặt vào vị trí ở đầu giường và quay sang nói với chị bằng một giọng điềm tĩnh:
– Cái máy này nặng cỡ bao nhiêu vậy?
– Nặng đến mức khi phải đẩy cái của đáng ghét ấy đi tôi đau hết cả lưng.
Paul bất thình lình quay người lại và túm lấy cổ áo Brisson. Anh giải thích cặn kẽ một cách khá cương quyết cho gã bác sĩ về những sửa đổi trong nội quy của bệnh viện Misson San Pedro, sẽ có hiệu lực kể từ phút anh thả gã ra.
– Giờ thì anh đã hiểu những điều tôi nói chưa? – Paul nói thêm trước cặp mắt thích thú của nữ y tá Cybile.
Được thả, Brisson rặn ra một trang ho nhưng vội ngừng bặt ngay khi Paul vừa khẽ nhíu mày.
– Tôi thấy không có gì đáng phải lo ngại cả – mười phút sau, bác sĩ nội trú nói, sau khi đã xem những tấm phim gắn trên chiếc bảng được rọi sáng.
– Nhưng liệu một bác sĩ khác có thể thấy điều này đáng lo ngại không? – Paul hỏi.
– Tất cả những chuyện này có thể đợi đến sáng mai – Brisson trả lời khô khan – Ông bạn của anh chỉ bị choáng thôi.
Brisson ra lệnh cho nữ y tá đem cỗ máy trở lại phòng X-quang, nhưng Paul đã can thiệp.
– Bệnh viện chắc chẳng phải nơi cuối cùng còn giữ được tính galăng, nhưng ta cứ thử một cái xem sao nhé! – anh nói.
Che giấu một cách khó khăn cơn tức giận của mình, Brisson thừa hành, lấy lại chiếc xe đẩy từ tay Cybile. Anh ta vừa mất hút trong thang máy, nữ y tá bèn đập tay vào tấm kính ở quầy đón tiếp và ra hiệu cho Paul đến gặp chị.
– Cậu ấy đang ở trong tình trạng nguy hiểm phải không? – Paul hỏi, mỗi lúc một thêm lo lắng.
– Tôi chỉ là y tá thôi, ý kiến của tôi có thực là quan trọng không?
– Quan trọng hơn ý kiến của một số lang băm đấy – Paul nói để nữ y tá yên lòng.
– Thế thì anh nghe kỹ tôi nói đây – Cybile thì thầm – Tôi cần công việc này, nếu có ngày anh kiện cái lão đần độn ấy ra toà thì tôi không thể ra làm chứng được đâu. Bọn họ cũng bao che cho nhau như giới cảnh sát vậy; trong trường hợp có sự cố, người nào nói ra thì sau đó có thể đi kiếm việc làm cả đời. Sẽ không còn bệnh viện nào nhận họ hết. Chỉ có chỗ cho những người bênh vực lẫn nhau khi gặp rắc rối thôi. Cái bọn quan liêu ấy quên rằng ở chỗ chúng tôi, những chuyện rắc rối đều liên quan đến mạng người cả. Tóm lại, hai anh hãy chuồn khỏi đây đi, trước khi Brisson kịp giết chết bạn anh.
– Tôi không biết làm cách nào đây, chị bảo chúng tôi nên đi đâu?
– Tôi rất muốn nói với anh rằng chỉ có kết quả mới là quan trọng, nhưng anh hãy tin theo linh cảm của tôi, trong trường hợp của bạn anh, thời gian cũng quan trọng lắm