
đã sớm ra tay rồi, đâu cần đợi đến hôm nay.
“Đúng… đúng rồi, anh đừng kể cho anh trai anh nghe nhé.”
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Hử?”.
“Em… em không muốn anh ấy hiểu lầm chúng ta.”
Từ Vĩ Trạch như khựng lại: “Em quan tâm đến suy nghĩ của anh ấy thế à?”.
“Ưm”, Thư Hoán mơ màng túm lấy ngực áo anh: “Làm sao đây? Em thích anh trai anh lắm”.
Từ Vĩ Trạch nhìn cô: “Thích nhường nào?”.
“Thích thế này này…” Thư Hoán đưa tay ra dấu, sau đó khoảng cách hai tay kéo rộng ra, “Không, thích thế này cơ…”.
Từ Vĩ Trạch cười cười: “Thế còn anh?”.
Thư Hoán nhìn anh, ngờ vực: “Anh… anh là Từ Vĩ Trạch mà”.
Khái niệm “Từ Vĩ Trạch” và “thích” nằm ở hai không gian hoàn toàn khác nhau, cô vẫn chưa đặt chúng lên cùng một đường thẳng để xem xét.
“Gấu Hoán, em muốn gả vào nhà họ Từ bọn anh phải không?”
Thư Hoán chếnh choáng say: “Anh… anh cũng cổ vũ em sao?”. Cô ôm chầm lấy anh, áp mặt vào ngực anh, “Anh… anh thật tốt… xứng… xứng là bạn…”.
“Gả vào rồi em có thể là ‘bà nhỏ’, đúng không?” Từ Vĩ Trạch cúi đầu nhìn cô, “Gấu Hoán, em gả cho…”.
Thư Hoán vẫn còn say nhưng đã có thể suy nghĩ: “Hả? Em không muốn làm bà nhỏ, em… em muốn làm đại gia…”.
“…”
“Em… em còn nằm mơ nhà anh phá sản, sau… sau đó, anh trai anh đến bám đại gia là em…”
Từ Vĩ Trạch cười khổ sở: “Này, dù sao anh cũng là người của nhà họ Từ, phá sản rồi anh phải làm sao?”.
Thư Hoán nghiêm túc suy nghĩ: “Thế, thế anh cũng đến luôn, em nuôi hết…”.
Từ Vĩ Trạch nhướng mày: “Em có chắc sẽ nuôi nổi không?”.
Khó khăn lắm Thư Hoán mới điều chỉnh được tầm nhìn, chăm chú ngắm gương mặt anh: “Ủa, anh… anh cũng đẹp trai quá đó chứ”.
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Cảm ơn”.
“Sao trước đây em chưa… chưa phát hiện ra nhỉ…”
Từ Vĩ Trạch cười nói: “Tối nay em có thể từ từ thưởng thức, không sao cả”.
Lúc Thư Hoán tỉnh lại còn chưa mở nổi mắt, vẫn mơ màng. Phải mấy phút sau, cô mới nhớ ra mình đang ở nước ngoài liền vặn người một cái thoải mái.
Tay bỗng đập vào một thứ gì đó, hai cú vặn người thư giãn buổi sáng của cô dừng lại giữa chừng, Thư Hoán bất giác mở bừng mắt.
Đó là một gương mặt đẹp trai vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Quen thuộc, là vì gương mặt này gần như ngày nào cô cũng gặp; xa lạ, là vì cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ anh ngủ ở khoảng cách gần thế này.
Nhận ra hai người đang nằm trên một chiếc giường với tư thế áp sát vào nhau, Thư Hoán giật mình lùi phắt người ra phía sau, gáy đụng cái cộp vào tủ đầu giường, đau đến mức mắt tóe sao, kêu lên thảm thiết.
Từ Vĩ Trạch với quầng mắt thâm rất lớn, cũng vì âm thanh đó mà mở mắt ra, thấy cô liền nở nụ cười có phần mơ màng, như đang ngái ngủ: “Chào buổi sáng”.
“Hu…” Thư Hoán túm lấy áo pull rộng thùng thình, rõ ràng là của đàn ông, thay cho váy ngủ của mình, lắp bắp: “Anh… anh…”.
Từ Vĩ Trạch cũng tỉnh lại, nói với vẻ vô tội: “Này, đừng hiểu lầm, anh chưa làm gì cả”.
Thư Hoán lại chỉ mình: “Em… em…”.
“Em cũng chẳng cho anh thấy gì cả.”
“Vậy, vậy em làm sao…” Rốt cuộc cô đã cởi sạch quần áo rồi mặc áo của Từ Vĩ Trạch như thế nào, sao bây giờ cô chẳng nhớ gì hết.
“Là chính em đòi lấy quần áo của anh, sau đó bò vào nhà tắm thay. Anh cũng không hiểu tại sao em say vậy rồi mà vẫn còn nhớ đến việc thay quần áo ngủ nữa, có lẽ là tiềm năng của nhân loại chăng?”
Thư Hoán lại sờ mặt, dường như đã tẩy trang: “Ủa, em rửa mặt hồi nào… nhưng em có mang sữa tẩy trang theo đâu…”.
Từ Vĩ Trạch sờ cằm, nhướn mày nói: “Anh cũng không rõ. Em say đến không thể đứng vững chỉ có thể bò, vào trong đó chắc cũng chỉ có thể ôm lấy bồn cầu”.
Trong sự hoảng loạn của Thư Hoán, anh lại nói vẻ suy nghĩ: “Thế nên, chắc em đã dùng nước trong đó để rửa mặt, đánh răng đấy…”.
Thư Hoán muốn ngất xỉu.
Hù dọa cô sợ muốn chết rồi sau đó Từ Vĩ Trạch mới cười nói: “Đùa đấy. Em đòi phải tẩy trang xong mới đi ngủ, anh đành mua sữa tẩy trang cho em ở gần đây, rồi dìu em vào nhà về sinh, sau đó tẩy trang giúp em”.
“…”
“Nhưng quần áo thì đúng là em tự thay, anh chẳng nhìn thấy gì cả.”
Thư Hoán thở phào: “Cũng may…”.
Có thân với Từ Vĩ Trạch đến mấy, cô cũng không thể chấp nhận sự cố đáng sợ là anh nhìn thấy cơ thể mình được.
Từ Vĩ Trạch ung dung nói: “Em cũng không cần căng thẳng, anh chẳng nhìn thấy gì hết, em có bày ra trước mặt, anh cũng không thèm nhìn đâu. Ngày nào cũng ăn vi cá, ai cần ăn phải lén dưa muối chứ”.
Dù sao cô cũng có trước có sau mà, tuy nhỏ nhưng cái gì cũng đầy đủ, ít nhất cũng là người phụ nữ vẹn toàn! T_T Bị nói thê thảm như thế…
Chương 19
Nhan Miêu có cảm giác rất mạnh về phương hướng, lại nói tiếng Nhật rất lưu loát, không đi cùng ai cũng chẳng có vấn đề gì, với trình độ trả giá hổ báo của cô nàng lại thêm tinh thần mua rẻ triệt để, không có Thư Hoán lẽo đẽo theo sau có lẽ còn tốt hơn.
Thế là Thư Hoán liền chia thời gian đi du lịch ra một phần ở cạnh Từ Vĩ Trạch, kẻ một mình nơi đất khách quê người, suốt ngày lảm nhảm than thở, “Anh cô đơn quá”.
Hai người cùng ăn kem, sau đó thong thả dạo phố. Cả nửa ngày trời cũng không thu hoạch gì nhiều, chỉ mua thuốc cho mắt được đánh giá là rất tốt, thuốc cảm địa phương và cả một số phụ kiệ