Polly po-cket
Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Lam Tiểu Mi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323223

Bình chọn: 10.00/10/322 lượt.

hải mịn màng, mắt phải to. Không uống rượu, trang điểm, đeo khuyên tai, không sơn móng tay. Váy không được ngắn quá đầu gối, áo không hở vai, giày không hở mũi. Anh ấy ghét nhất thứ con gái ăn mặc tự do, ăn uống thoải mái, nói nhiều.”

Thư Hoán mở to mắt nhìn anh, nhất thời không biết phản ứng ra sao. Lần đầu cô cảm nhận được sự ác ý thấp thoáng của anh nhưng không hiểu là vì lý do gì.

Không đợi cô mở miệng, Từ Vĩ Trạch đã cười: “Chúng ta đi xem giày đi, anh chọn cho em hai đôi để phối với váy mua hôm nay”.

“Ưm…”

Hôm ấy chia tay nhau rồi, mấy ngày sau Thư Hoán không đến tìm Từ Vĩ Trạch nữa.

Chút ác ý lần ấy của anh rất mơ hồ, nó đến quá đột ngột và đi cũng nhanh chóng, đến nỗi cô chưa kịp nói gì với anh.

Thế nhưng lần đầu tiên giữa họ đã có một thứ gì đó mắc kẹt lại.

Cho dù cả hai không cố ý nhắc lại nhưng nó cũng không biến mất, chỉ ngại ngùng tắc lại ở đó.

Vì sự ngượng ngập đó mà Thư Hoán không tiện chủ động tìm anh, còn Từ Vĩ Trạch cũng không gọi điện cho cô nữa.

Chuyến du lịch thoải mái ở Tokyo đã kết thúc, Thư Hoán thu hoạch đầy ắp, nhờ phúc của Từ Vĩ Kính mà những thứ muốn mua đều có đủ tiền mua, chiếc va ly hai mươi bốn tấc mới mua thêm cũng đấy ắp.

Thế nhưng cô lại không có tâm trạng vui mừng gì mấy. Đối với những chiến lợi phẩm phải chọn mãi mới mua được, đương nhiên là cô rất vui, nhưng trong niềm vui đó lại như có một đám mây mù bao phủ.

Hôm về nước, hai người đã có mặt ở sân bay từ rất sớm, đang làm thủ tục gửi hành lý cồng kềnh thì cô bỗng nghe có người gọi mình ở phía sau: “Gấu Hoán”.

Giọng nói đó vừa vang lên, Thư Hoán chỉ thấy “ding” một tiếng, cả thế giới sáng bừng lên trong khoảnh khắc như có phép thuật.

Thư Hoán vội quay lại, Từ Vĩ Trạch đứng đó, cười và nhìn cô.

Thấy nụ cười dịu dàng không chút thay đổi của anh, cô bỗng thấy nhẹ nhõm: “Từ Vĩ Trạch”.

“Đi đường cẩn thận.”

“Vâng.”

Từ Vĩ Trạch cúi xuống ôm cô, hôn lên má cô một cái. Vô thức cô cũng đưa tay ôm lấy lưng anh.

Đối với cô, những chuyện liên quan đến Từ Vĩ Trạch, cho dù chỉ là một chút bất thường đều rất quan trọng. Và khúc mắc từng có giữa đôi bên cũng chỉ cần một vòng tay đã hoàn toàn hóa giải.

“Anh cũng sớm về nước nhanh thôi.”

“Vây em ở nhà đợi anh.”

Nghe cô nói thế, Từ Vĩ Trạch như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cười và xoa đầu cô.

Máy bay hạ cánh xuống đường băng, Thư Hoán nhìn ánh nắng chiều ngoài cửa sổ, lòng tràn đầy ắp niềm vui. Lần này đúng là thỏa mãn quay về, thu hoạch được thêm mấy con gấu bông số lượng có hạn, trước khi về còn làm lành với Từ Vĩ Trạch.

Nghĩ tới việc lát nữa về đến nhà họ Từ là có thể nhìn thấy Từ Vĩ Kính, cô càng cảm thấy ánh nắng thêm rực rỡ.

Bây giờ cô đã xem nhà họ Từ là cái “ổ” của mình. Ban đầu ăn ở miễn phí nhà người ta còn có cảm giác ngại ngùng, dần dần cũng thành quen.

Còn nhà người ta lại giàu có, rõ ràng cũng không để tâm đến việc bàn ăn có thêm một người dùng bữa cùng, cô mặt dày tiếp tục ở lại.

Nhờ phúc của Từ Vĩ Trạch mà cô có thể danh chính ngôn thuận sống cùng Từ Vĩ Kính dưới một mái nhà, tuy quan hệ của họ không thể nào thay đổi nhưng đối với người dễ dàng thỏa mãn như cô mà nói, ngày nào cũng được nhìn thấy Từ Vĩ Kính, cuộc đời chắc cũng không còn gì để theo đuổi nữa.

Xe tiến vào nhà họ Từ, quản gia Vương vẫn ra đón cô như thường lệ, cười híp mắt giúp cô mang hành lý lên lầu.

Thư Hoán vừa nhìn thấy Từ Vĩ Kính đã vui sướng, tràn đầy hứng khởi chào anh: “Chào anh!”.

Từ Vĩ Kính nhìn cô, gật đầu: “Đi đường vất vả rồi”.

“Em có mang quà về cho anh đây.” Thư Hoán vẫn vui vẻ, “Nhưng vẫn còn trong va ly, lát nữa em thu dọn xong, sẽ mang cho anh”.

Từ Vĩ Kính lại nhìn cô muốn nói gì đó nhưng lại không chắc có nên mở lời hay không.

Hiếm khi anh chần chừ như thế, Thư Hoán bỗng tò mò hỏi: “Có chuyện gì ạ?”.

“Tối qua Vĩ Trạch gọi điện thoại về.”

Thư Hoán vừa vật lộn với chiếc va ly vừa hào hứng ngẩng lên nhìn anh: “Dạ?”.

“Nó mong rằng hôm nay cô sẽ dọn ra ngoài.”

Thư Hoán vẫn giữ tư thế ngước lên nhìn anh, một hồi cũng chẳng nói gì.

“Nó không nói gì với cô sao?”

Thư Hoán vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu.

“Ý nó là, để cô ở đây, giám sát cô thì như thế không được hợp lý.”

“…”, cả anh và cô đều biết đó chỉ là cái cớ.

“Đương nhiên cô có thể tự do chọn lựa, chủ yếu là cảm nhận của cô.”

“…”

“Nếu cô muốn ở lại đây thì…”

Mặt Thư Hoán đã đỏ lên: “Em… lát nữa sẽ dọn đi”.

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Thực ra không cần gấp như thế…”.

“Không ạ, nhân lúc va ly còn chưa mở, kéo đi luôn thì tiện hơn, để khỏi phải thu dọn lâu…”

Hai người nhìn nhau mấy giây, Thư Hoán lại nói: “A, em lên lầu thu dọn trước, tạm biệt”.

“Cô có thể ăn tối xong rồi…”

“Không cần ạ, trời đang sáng thu dọn gì cũng dễ hơn.”

Thư Hoán đóng va ly vừa mở ra, kéo khóa lại: “Em đã làm phiền lâu rồi, đúng là ngại quá”.

“…”

“Đây là quà tặng anh, không phải thứ gì đắt lắm, cảm ơn sự chăm sóc bấy lâu nay của anh.”

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Vậy lát nữa tôi bảo tài xế đưa cô về”.

“Không cần đâu, em gọi taxi cũng tiện mà.”

“Cứ để tài xế đưa cô về.”

Thư Hoán cũng không lằng nhằng nữa. Mặt cô đã đỏ đến độ không