Polly po-cket
Gấu ơi, giúp anh!

Gấu ơi, giúp anh!

Tác giả: Lam Tiểu Mi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323280

Bình chọn: 7.5.00/10/328 lượt.

của cô lột xác biến hóa, hoa nở nơi nơi thì bản thân cô cũng mệt đến mức tàn hoa bại liễu, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở hổn hển như trâu.

Không thể để Từ Vĩ Kính nhìn thấy bộ dạng thảm hại vì lao động qua sức này của mình, Thư Hoán lại chui vào nhà tắm, ra sức tắm rửa sạch sẽ thêm một lần nữa.

Đang quấn khăn tắm, cố gắng sấy cho khô tóc thì Thư Hoán nghe thấy chuông cửa réo vang.

Chiếc váy cô chuẩn bị sẵn khi mặc vào rất phiền toái, nội việc chỉnh lại dây đeo áo lót và hình dáng phần ngực thôi cũng đủ mệt rồi, thắt lưng bằng vải satanh còn phải thắt nơ phía sau, phụ kiện trang sức hãy còn để trên bàn trang điểm.

Thư Hoán căng thẳng, thử mất hai phút, căn bản không thể thắt nơ váy được, cuống đến đổ cả mồ hôi. Không dám để Từ Vĩ Kính đợi lâu, cô chỉ kịp lấy ra một chiếc áo sơ mi dài, rút gọn dây ở eo, chiếc quần ôm mặc mãi đến ba mươi giây cũng không được, cô đành bỏ cuộc, tuyệt vọng để trân chần chạy ra mở cửa.

Từ Vĩ Kính đứng ngoài cửa, sơ mi trắng, âu phục cắt may thủ công màu xám đậm, cúc áo ở tay làm bằng kim cương, trông rất đứng đắn chỉnh tề. Trong thời tiết này mà anh chẳng đổ chút mồ hôi nào.

Anh áo mũ chỉnh tề càng làm nổi bật vẻ luộm thuộm của cô, Thư Hoán lắp bắp: “Thật… thật xin lỗi, để anh đợi lâu”.

Từ Vĩ Kính hơi bất ngờ, năm, sáu giây sau anh mới quay mặt đi: “Không sao. Nếu cô đang tắm thì có thể từ từ”.

Thư Hoán vẫn luống cuống, vội quay đi rót trà, kéo ghế: “Mời… mời ngồi”.

Từ Vĩ Kính gật đầu, ngồi xuống, cầm ly trà cô rót lên, lịch sự hớp một ngụm: “Chúng ta bàn việc hợp tác vậy”.

“Ồ… vâng.”

Cô chỉ mặc áo sơ mi dài qua mông, lại sợ Từ Vĩ Kính phát hiện ra mình chưa mặc xong quần áo, với cá tính của anh chắc chắn sẽ rất khó chịu, chưa biết chừng còn nghĩ cô thất lễ nên chỉ có thể cố làm ra vẻ bình tĩnh, e dè khép chân ngồi đối diện anh.

Hai người bàn công việc một lúc, thấy Từ Vĩ Kính thích thú với tác phẩm của mình, lại thêm điều kiện mà anh đưa ra càng làm cho Thư Hoán vui sướng hơn nữa. Kỳ thực hoàn toàn không cần phiền phức như thế, chỉ cần đối phương là Từ Vĩ Kính thì cho dù có bắt cô làm không công, cô cũng vui lòng.

Công việc bàn bạc rất thuận lợi, còn sắc trời bên ngoài thì hoàn toàn không lạc quan. Qua khung cửa sổ khép kín, Thư Hoán thấp thỏm bất an trước tiếng gió đang mạnh lên ở bên ngoài, Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Có lẽ sắp có bão”.

Thư Hoán mở ti vi, bấm sang kênh địa phương, quả nhiên trên màn hình đang liên tục chiếu tin tức cảnh báo bão.

Từ Vĩ Kính nói: “Tôi đi kiểm tra cửa sổ”.

Thư Hoán làm sao dám để anh ra tay, vội nói: “Để em!”.

Hai người cùng dán kín băng keo vào các cửa sổ cả trong lẫn ngoài, kiểm tra không còn kẽ hở nào, vừa ngồi xuống thì gốc cây mới trồng bên ngoài không lâu đã bị gió thổi bật gốc.

Hai người đưa mắt nhìn nhau.

Thư Hoán nuốt nước bọt, hỏi: “Xe của anh đã đậu trong hầm chưa?”.

Từ Vĩ Kính gật đầu.

“Vậy… đợi gió ngừng hẵng đi…”

Từ Vĩ Kính lại gật đầu, Thư Hoán càng căng thẳng hơn.

Việc đã bàn xong, cô lại có thời gian ở riêng với Từ Vĩ Kính! Cô có thể hạnh phúc hơn được nữa không?

Từ Vĩ Kính nhìn ngoài cửa sổ một lúc, nói: “Không biết bao giờ gió mới ngừng”.

Thư Hoán e dè nhìn sắc mặt anh: “Anh có việc gấp ạ?”.

“Không”, Từ Vĩ Kính nhíu mày, “Nhưng thế này thì không thể gọi cơm rồi”.

Thư Hoán nói vẻ không hiểu: “…Trong nhà bếp em có đồ ăn”.

Lần này đến lượt Từ Vĩ Kính tỏ ra bất ngờ: “Cô biết nấu cơm à?”.

“… Đương nhiên ạ”, tuy không ngon như nhà hàng.

Từ Vĩ Kính nhìn cô: “Tôi cứ tưởng những cô gái độc lập như cô đều không thích nấu nướng”.

“Dạ?”

“Rất nhiều trưởng phòng nữ trong công ty tôi đều cho rằng xuống bếp sẽ làm giảm địa vị xã hội của phụ nữ. Họ không muốn làm bà nội trợ. Năng lực của cô cũng không kém họ, nên…”

“Hơ?” Tuy cô cũng được xem là một cô gái thời đại mới, mạnh mẽ, độc lập, không muốn bị nhốt trong nhà làm bà nội trợ, nhưng…

“Nấu nướng chỉ là một dạng chức năng thôi, nắm thêm một chức năng khác thì có gì là không ổn đâu. Tại sao lại để bản thân phải chịu đói chứ?”

Trên phương diện nào đó thì đầu óc cô rất đơn giản, nếu việc không quan trọng lắm thì sẽ không quá tính toán. Bị người ta lợi dụng một chút cũng chẳng sao, gánh vác nặng hơn nam giới một chút cũng không vấn đề, chỉ cần mình cảm thấy ổn là được.

Từ Vĩ Kính lại nhìn cô, gương mặt thấp thoáng một nụ cười, nhưng anh cuối cùng chỉ nói: “Vậy buổi tối ăn gì?”.

“A…”, Thư Hoán lại cuống lên, “Khả năng bếp núc của em cũng bình thường, đợi em xem có gì ăn được…”.

Từ Vĩ Kính nhìn cô mở tủ lạnh, bên trong như một kho lương thực mà chuột đồng tích trữ cho mùa đông vậy, từ cá đến trứng gà đến sữa… đều nhét đầy ắp. Dù bị nhốt trong này cả tuần không ra ngoài, hai người cũng không cần phải lo nghĩ về chuyện ăn uống.

Quay người lại thấy ánh mắt Từ Vĩ Kính, Thư Hoán vội giải thích: “Ha… em thường không ra ngoài nên phải tích trữ lương thực…”.

Từ Vĩ Kính gật gù tỏ ý thấu hiểu.

“Cá và nạm bò, anh có ăn được không?”

Từ Vĩ Kính lại gật đầu, Thư Hoán liền lôi hai túi đồ ra ngoài.

Nhìn cô bận rộn, Từ Vĩ Kính nhướng mày: “Siêu thị có bán loại cá này à?”.

“Không phả